Quan Ứng Quân trở tay rút khẩu súng bên hông, sải bước về hướng Giản Nhược Trầm vừa rời đi. Gân xanh trên cổ và mu bàn tay hắn căng lên, giọng nói trầm thấp: "Giản Nhược Trầm đi vào nhà vệ sinh công cộng rồi."
Trương Tinh Tông buột miệng chửi thề một câu, rồi đưa tay ra sau rút súng, sắc mặt căng thẳng: "Hung thủ vội vàng lộ diện, chắc chắn là vì vừa rồi Giản Nhược Trầm đã nói trúng tim đen của hắn, làm hắn thẹn quá hóa giận, hung thủ thật sự không phải là A Cát!"
Quan Ứng Quân không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, khóe môi mím thành một đường thẳng. Nhưng bàn tay không cầm súng lại đang run nhẹ. "Hai người một tổ, bao vây khu đó, Tất Loan Loan và Đinh Cao ở lại trông coi hiện trường vụ án."
Hắn bỗng nhận ra cả hơi thở của mình cũng trở nên run rẩy.
Hiện trường như chiến trường.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hắn đã từng làm nội gián, cũng đã là cảnh sát hình sự một năm trời, lẽ ra phải quen với chuyện này mới phải. Nhưng khi người bị cuốn vào là Giản Nhược Trầm, hắn lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi chưa từng có.
Sợ mất đi ai đó... cũng là một di chứng của "tình yêu" sao?
Quan Ứng Quân không dám nghĩ nhiều, dẫn theo Trương Tinh Tông lao về phía cửa chính nhà vệ sinh.....
Trong nhà vệ sinh công cộng.
Giản Nhược Trầm đang đứng trước bồn rửa tay cuối cùng.
Nước nhỏ giọt, phát ra tiếng tí tách.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy bị lấn át bởi một âm thanh kéo lê nặng nề.
Cậu dừng động tác, nhanh chóng vặn chặt vòi nước rồi lách mình nép vào góc khuất tầm nhìn.
Âm thanh này không đúng, nghe giống như có người đang kéo lê một cây búa đi trên sàn.
"Cộp... Rầm"
Tiếng va chạm nặng nề đập vào gạch lát nền, ngay sau đó, từ cửa vọng đến một giọng nói trầm đục, khàn khàn: "Xin chào."
"Có ai ở đây không?"
Không ai vào nhà vệ sinh công cộng mà lại có phản ứng như vậy cả.
Người này chắc chắn là nhắm vào cậu.
Giản Nhược Trầm cụp mắt, sờ vào túi áo, lôi ra một chiếc còng tay sáng bóng.
May mà cậu đã chuẩn bị từ trước, lúc đến đây còn tiện tay lấy còng tay của Quan Ứng Quân.
Ngay khi tiết lộ với phóng viên "A Cát không phải A Cát", cậu đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra.
Những người mắc hội chứng Asperger rất khó kiểm soát cảm xúc.
Khi gặp vấn đề, họ hoặc là sẽ điên cuồng né tránh, hoặc là trở nên cố chấp cực đoan.
Nếu hung thủ mắc hội chứng Asperger thực sự có mặt ở đây, vậy khi nghe thấy những lời cậu nói với phóng viên, nhất định sẽ nổi giận và tự chui đầu vào lưới.
Công việc bên pháp y vẫn còn đang xử lý, tiến độ chậm.
Chờ họ ghép xong thi thể cũng không biết đến bao giờ, mà cậu không quen với kiểu chờ đợi đó.
Người ngoài cửa dường như đã mất kiên nhẫn, khàn khàn bật cười một tiếng.
"Tôi thấy cậu vào đây rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!