"Không có đâu." Không biết Quan Ứng Quân đã đi đến từ lúc nào, "Chúng ta lấy được hộp nhôm này cũng được một thời gian rồi, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ mẫu vật nào cùng loại trên thị trường, điều này chứng tỏ loại hộp cơm này không được bán lẻ trên thị trường."
Tống Húc Nghĩa hiểu được một nửa, muốn nói lại thôi, muốn hỏi nhưng lại không dám.
Ánh mắt Giản Nhược Trầm đảo qua đảo lại giữa hai người, giải thích: "Trên thị trường không có hàng bán lẻ, chứng tỏ người trung gian không lấy được hàng từ nhà cung cấp."
"Người trung gian không lấy được, nhưng hung thủ lại có thể mua sỉ số lượng lớn hộp cơm, chứng tỏ hung thủ nhất định có quan hệ mật thiết với nhà máy."
Tống Húc Nghĩa hiểu ra mọi chuyện, "Thì ra là vậy!"
Đầu óc của anh ta vừa rồi không theo kịp được.
Từ trước đến giờ Quan sir chỉ giải thích một nửa, người bình thường không theo kịp suy nghĩ của hắn, căn bản không hiểu được.
Vẫn phải dựa vào Giản Nhược Trầm.
Tống Húc Nghĩa đập đập tờ giấy can trong tay, "Nói cách khác, hung thủ này cho dù không có quan hệ với Lục Tiệm, cũng nhất định có quan hệ với nhà máy. Bắt được hắn ta là có thể tìm được vị trí của nhà máy!"
Chỉ cần tìm được nhà máy sản xuất hộp cơm, bọn họ có thể lần theo manh mối tìm ra được địa điểm sản xuất m* t** của Lục Tiệm!
Triệt phá được địa điểm sản xuất m* t**, tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của Lục Tiệm.
Anh ta xông tới, ôm chặt vai Giản Nhược Trầm, vỗ mạnh hai cái, kích động đến mức không nói nên lời.
Vì chiếc hộp cơm kia, bọn họ gần như đã lật tung cả Tây Cửu Long, tìm khắp các nguồn tin cũng không tìm được manh mối đột phá nào.
Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy tia hy vọng.
Giản Nhược Trầm bị bàn tay sắt kia vỗ đến choáng váng, nửa người tê rần, tinh thần có chút hoảng hốt.
Anh Tống, hay là anh cứ tiếp tục nghi ngờ tôi đi.
Sự ngưỡng mộ và yêu thích này thực sự có hơi quá nặng nề...
Mười mấy phút sau, tổ pháp chứng thu thập xong chứng cứ hiện trường, đưa báo cáo hiện trường tạm thời cho Quan Ứng Quân.
Mặt mày Hướng Cảnh Vinh đầy mệt mỏi, "Quan sir, lần này các mảnh thi thể bị chia ra quá nhiều và quá nhỏ, lại có rất nhiều xương cốt bị mất, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để ghép xong thi thể trong vòng một tuần, đưa cho các anh một báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết và phân tích về nạn nhân."
Trước mắt, từ dấu giày trong kho lạnh và lò mổ dưới tầng hầm, có thể thấy hung thủ hành động một mình, đây là phân tích dấu chân của hắn."
Hướng Cảnh Vinh đưa báo cáo cho Quan Ứng Quân, "Đúng như Giản Nhược Trầm đã suy đoán, hung thủ cao 1m74, sau khi tính toán, cân nặng của hắn cỡ 100kg, dáng người thấp béo, sức lực hẳn là rất lớn."
Giọng nói của anh ta ỉu xìu mệt mỏi, việc thu dọn các mảnh thi thể trong bếp và tủ lạnh thực sự có hơi tốn sức.
Hướng Cảnh Vinh tháo đôi găng tay dính đầy máu, ném vào túi rác mang theo bên mình, "Các anh có thêm Giản Nhược Trầm, dựng chân dung nghi phạm còn nhanh hơn cả pháp y."
Trong giọng điệu của anh ta không giấu nổi sự ngưỡng mộ và ghen tị.
Quan Ứng Quân đọc lướt qua tài liệu, khóe mắt liếc nhìn thiếu niên đang chờ xem báo cáo bên cạnh, miệng nói: "Cậu ấy sinh ra đã có tố chất làm cảnh sát, vừa có tinh thần chính nghĩa, lại có một trái tim nhân hậu. Trên thì am hiểu quy trình phá án, dưới thì có thể cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ mà không đổi sắc mặt."
"Trong thì có thể giúp tôi thẩm vấn, ngoài thì có thể mang lại thành tích."
"Trong lĩnh vực phá án, cậu ấy đã là một chuyên gia tự thành một phái rồi."
Hướng Cảnh Vinh nghe đến ngây người.
Ý của anh ta vừa rồi là muốn nghe người ta khoe khoang sao?
Đây là ý gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!