Chương 42: Nắm tay

Ông xoay người đi đến quầy pha chế, rót hết chỗ nước cam còn lại vào một chiếc bình giữ nhiệt, "Tiểu Trầm à, cầm bình nước cam này đi đường uống nhé."

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.

Một người là đứa trẻ ông nuôi lớn, một người là học trò đầu tiên của ông.

Lý Trường Ngọc nhìn gương mặt trắng trẻo tựa ngọc của Giản Nhược Trầm, những lời khuyên cậu tha thứ cho Quan Ứng Quân đột nhiên nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ có thể khô khan nói, "Thầy đã nói chuyện với nó rồi."

"Cảm ơn thầy ạ." Giản Nhược Trầm dùng hai tay nhận lấy bình nước, liếc nhìn biểu cảm như muốn nói lại thôi của ông, cậu liền bình tĩnh đáp: "Thầy không cần phải khó xử đâu, con cũng chỉ đang làm việc lấy tiền thôi, Quan sir với con chẳng qua là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi."

Giọng điệu cậu bình thản, ôn hòa, lý trí đến mức gần như lạnh lùng, "Con nhận một nửa tiền lương của Quan sir, đương nhiên sẽ làm tròn bổn phận cố vấn của mình. Thầy không cần lo cho bọn con, con sẽ không để thầy khó xử đâu ạ."

Lý Trường Ngọc kinh ngạc đến ngây người.

Khả năng kiểm soát cảm xúc này quá đỉnh, trời sinh chính là nhân tài ngành tâm lý học.

Đây là thiên phú.

Nhưng đối với Quan Ứng Quân mà nói thì đây không phải là chuyện tốt gì.

Giản Nhược Trầm quay đầu lại nói: "Đi thôi, Quan sir."

Căn phòng yên tĩnh đến mức không một tiếng động.

Quan Ứng Quân cụp mắt nhìn cậu, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn gắng gượng nuốt xuống vị chua xót nơi cổ họng, hít sâu một hơi, cố lấy lại tinh thần, "Đi thôi."

Lý Trường Ngọc nhìn chằm chằm Quan Ứng Quân.

Cái đồ cứng đầu, còn đi thôi?

Đi cái đầu con ấy.

Sao?

Chẳng lẽ tình yêu có thể biến thành cái bánh rơi từ trên trời xuống rồi đập trúng đầu con à?

Ánh mắt sắc bén đến mức như có thực thể, Quan Ứng Quân lập tức vươn tay cầm lấy bình nước cam, "Để tôi cầm giúp cậu nhé?"

Giản Nhược Trầm nhìn hắn một cái, buông tay: "Ừm, cảm ơn."

Lao động miễn phí, không dùng thì phí.

Quan Ứng Quân nhận lấy cốc nước, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Đi qua ô cửa sổ mà Giản Nhược Trầm đã dừng lại khi đến, hắn hỏi: "Phía dưới tòa nhà Jardine có khu trung tâm thương mại, cậu có muốn đi dạo không? Khi nào thì đi?"

"Đợi phá xong vụ án này rồi tính." Giản Nhược Trầm thản nhiên đáp, "Tình hình hiện tại xem ra e là khó có thời gian."

Quan Ứng Quân nhìn người đang đi cách mình nửa thân người.

Giản Nhược Trầm nhỏ hơn hắn sáu bảy tuổi, trên người mang theo khí chất thiếu niên tuổi trẻ tài cao, hăng hái ngút trời.

Khuôn mặt cậu còn non nớt, mang vẻ đẹp khó phân biệt giới tính, mỗi một chỗ trên người cậu đều như bạch ngọc được người ta tỉ mỉ điêu khắc, ngay cả sợi tóc cũng đặc biệt mềm mại, giống như tơ tằm bay trong gió, đẹp đến mức rung động lòng người.

Hắn càng nhìn, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy dữ dội.

Cái gì mà công tư phân minh.

Hắn không muốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!