Tòa nhà ký túc đứng sừng sững ngay ranh giới giữa khuôn viên trường và khu thương mại, tường ngoài là kính một chiều màu xám đen lạnh lẽo, hòa làm một với các tòa nhà văn phòng xung quanh, vươn cao tận mây xanh.
Ngay cả khi đặt trong bối cảnh hai mươi năm sau, những tòa nhà này vẫn không hề thấp.
Với tư cách là giáo sư trọn đời, Lý Trường Ngọc được phân một căn hộ ở tầng cao nhất, nơi có tầm nhìn đẹp nhất.
Bước ra khỏi thang máy, giẫm lên tấm thảm cách âm trải dọc hành lang, cậu nhìn qua lớp kính đơn màu xám sẫm bên tay.
Ánh đèn lấp lánh, màu cam đỏ và vàng sáng xen kẽ, dòng xe tấp nập cùng bến cảng Victoria lấp loáng ánh nước ngay dưới chân, tựa như có thể chạm tay là nắm bắt được.
Cảm giác thật sự như đang đứng giữa tầng mây.
Giản Nhược Trầm nhìn về những tòa cao ốc san sát phía xa và những căn nhà thấp bé chen chúc giữa chúng, lần đầu tiên có cảm giác rõ ràng rằng mình đang đứng tại điểm giao thoa của thời đại.
Cậu không phải là người du hành thời gian, mà là người có thể trực tiếp tham gia vào từng khoảnh khắc.
Hơn 10 tỷ tiền mặt, thậm chí đủ để cậu tham gia đầu tư vào trung tâm thương mại quốc tế.
Dù hôm nay Quan Ứng Quân không nhận được câu trả lời mong muốn, dù hai bên trở mặt với nhau...
Cậu cũng có đủ tự tin.
"Tòa nhà kia là gì?" Giản Nhược Trầm chỉ vào tòa nhà màu trắng cao hơn tòa chung cư này cách đó không xa qua cửa sổ.
"Đó là tòa nhà Jardine House ở Central." Quan Ứng Quân quét qua một cái, ánh mắt vạch ra một đường vòng cung trên không trung, chính xác rơi trên gò má của Giản Nhược Trầm.
Hắn đứng yên một lúc: "Đi thôi... Sau này có cơ hội, tôi dẫn cậu lên đó ngắm cảnh."
Giản Nhược Trầm bật cười: "Được thôi."
Dù Quan Ứng Quân muốn chứng thực hay bác bỏ điều gì, cậu đều không quan tâm.
Giản Nhược Trầm đi theo Quan Ứng Quân đến phòng của Lý Trường Ngọc, giống như người vừa rồi kéo còng tay đối đầu với Quan Ứng Quân không phải là cậu vậy.
Quan Ứng Quân biết rõ đây chẳng qua chỉ là một câu khách sáo.
Bây giờ hai người sóng vai đi trên cùng một hành lang, nhưng quan hệ đã chẳng còn như xưa.
Bọn họ cách nhau chưa đầy một cánh tay, nhưng lại giống như bị một bức tường vô hình ngăn cách hoàn toàn.
Tấm thảm cách âm mềm mại hút hết mọi tiếng bước chân, sự yên tĩnh này kéo dài suốt vài phút, cho đến khi Quan Ứng Quân nhấn chuông cửa nhà Lý Trường Ngọc.
Một lần, cửa vẫn đóng chặt.
Quan Ứng Quân lại giơ tay, nhanh và dứt khoát nhấn thêm ba lần nữa.
Lý Trường Ngọc với mái tóc rối bù và cặp kính bị lệch chạy ra mở cửa, đôi mày nhíu chặt, trừng mắt càu nhàu: "Nhóc con, có chuyện gì vậy?"
"Ba nuôi." Quan Ứng Quân đứng ngay ngưỡng cửa, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của Lý Trường Ngọc, khóe mắt không khỏi nóng lên, "Con đến tìm ba có việc."
Lý Trường Ngọc giật mình.
Ôi chao, biểu cảm này không tầm thường đâu.
Lại còn gọi cả ba nuôi rồi? Từ sau khi nhận hắn làm con nuôi, số lần Quan Ứng Quân gọi thế còn chưa tới mười lần.
Toàn là gọi "chú Lý" thôi.
Lần trước nhóc con này gọi ba nuôi, là để nhờ ông khuyên Lặc Kim Văn cho hắn đến Bangkok làm nội gián.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!