Chương 40: Cậu nói cho tôi biết đi... coi như tôi cầu xin cậu.

Quan Ứng Quân đứng ngoài cửa xe, gió lạnh thổi qua khiến đầu óc hắn tỉnh táo đôi chút. Hắn lên tiếng: "Trước đây cậu sống ở tòa nào?"

"Tòa thứ hai." Giản Nhược Trầm chỉ về phía trước, khóe môi hơi nhếch lên.

"Nghi ngờ cậu, là lỗi của tôi." Quan Ứng Quân vừa đi vừa nói.

Từ trước đến nay, hắn luôn bách chiến bách thắng, nhưng khi đối diện với Giản Nhược Trầm, những suy luận và chiêu thức từng phát huy tác dụng trước đó đều trở nên vô ích.

Giản Nhược Trầm không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Quan Ứng Quân im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Lần này muốn điều tra cậu, là vì tôi..."

Hắn hít sâu một hơi, liếc nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, cổ họng như bị nghẹn lại, không biết phải nói tiếp thế nào, cũng không dám để lộ suy nghĩ trong lòng mình.

Mỏ đá Đại Thượng Thác nằm ở phía đông của Cửu Long, là một khu dân nghèo.

Giản Nhược Trầm có dáng vẻ tinh xảo, xinh đẹp, hoàn toàn không phù hợp với nơi này.

Thiếu niên đứng trong gió, nét mặt không chút dao động, vẻ tự nhiên như thể không có gì phải giấu giếm. Nhìn cậu lúc này, trông chẳng khác nào một con hồ ly thành tinh đang ngang hàng với lũ sói hổ.

Chỉ cần thở nhẹ một hơi, cậu đã có thể khiến đám thú dữ từng bước lùi lại, tình thế lập tức đảo chiều.

Giản Nhược Trầm bật cười khẽ.

Quan Ứng Quân này, là kiểu người coi trọng sự thật hơn tất cả.

Một khi đã nảy sinh nghi ngờ hay tò mò, nếu không tìm được đáp án, hắn sẽ luôn để nó ở trong lòng.

Cậu có thể hiểu được tinh thần truy tìm đến cùng này.

Đây là phản xạ của một cảnh sát hình sự.

Nhưng trạng thái này không thể tiếp tục kéo dài mãi, sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa bọn họ.

Lúc này tốt nhất là để Quan Ứng Quân tự mình tìm một câu trả lời, bởi vì bây giờ, cho dù cậu nói thật hay nói dối, Quan Ứng Quân đều sẽ không tin.

Hắn chỉ tin những gì mình thấy.

Giản Nhược Trầm im lặng nhét tay vào túi, khẽ hất cằm về phía căn nhà trọ giá rẻ: "Điều tra đi, nhưng nếu anh đã muốn điều tra, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để gánh lấy hậu quả."

Quan Ứng Quân đi theo sau Giản Nhược Trầm, chợt hối hận vì không nhìn vào đôi mắt cậu lâu thêm chút nữa.

Nếu nhìn thêm vài giây, hắn có thể biết được Giản Nhược Trầm là đang cười thật hay chỉ giả vờ.

Giờ thì chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Hệ thống đèn trong khu trọ được lắp đặt tạm bợ.

Cơn gió thổi qua làm chiếc chụp đèn hình nón bằng sắt khẽ đung đưa, ánh sáng hắt xuống con đường phủ đầy bụi, tạo thành những vệt mờ gập ghềnh.

Quan Ứng Quân lướt mắt nhìn xung quanh.

Ngay cả khi làm cảnh sát chìm, hắn cũng chưa từng sống trong một nơi tồi tàn đến vậy.

Ở Bangkok, chỉ có những công nhân cấp thấp trong các xưởng sản xuất m* t** hoặc đám tay chân buôn hàng mới phải sống trong lều cỏ hay container.

Chẳng trách Giản Nhược Trầm lại muốn công khai cắt đứt quan hệ với Giang Minh Sơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!