Chương 4: Đi đường đừng có đút tay vào túi

Không ngờ có người ngốc mà tưởng mình khôn, lại vô tình nhắc đến đúng điều cậu mong muốn.

"Ha." Giản Nhược Trầm nhìn Sài Kính Vũ cười khẽ một tiếng, "Cậu cũng thú vị phết."

Sài Kính Vũ bị nhìn đến mức khó chịu, cả người tê dại, chân vô thức bắt đầu rung lên.

Thật kỳ lạ, tại sao Giản Nhược Trầm lại có thể bình tĩnh như vậy?

Cậu bị nghi ngờ là kẻ giết người, bị cảnh sát thẩm vấn khám xét, lại còn bị người khác vô cớ khiêu khích.

Vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như thế?

Gót giày của Sài Kính Vũ gõ xuống sàn phòng thẩm vấn, phát ra tiếng "cộp cộp" liên tục.

Chân hắn run, một lát sau, tay cũng không khống chế được mà run lên, khiến cái bàn cũng phát ra tiếng 'cộc cộc' theo.

Cảnh sát Chung nhíu mày, không chịu nổi mà hỏi: "Cậu run cái gì đấy?"

Tiếng gót giày gõ xuống sàn lập tức dừng lại.

Sài Kính Vũ bừng tỉnh.

Giản Nhược Trầm nói: "Cậu ta run là vì cậu ta xấu hổ và căng thẳng. Về mặt y học, khi con người căng thẳng, adrenaline sẽ nhanh chóng tăng vọt, để giải tỏa căng thẳng, cơ thể sẽ vô thức tạo ra một số phản ứng, ví dụ như rung chân."

Yết hầu của Sài Kính Vũ lên xuống, không tự nhiên rụt hai chân ra sau, cố gắng giấu dưới ghế.

Giản Nhược Trầm làm như không thấy, "Rung chân có thể phân tán một phần sự chú ý, giảm bớt sự khó chịu khi bị người khác chú ý. Nếu không thành công... thì chứng tỏ cậu ta quá căng thẳng, adrenaline tiết ra quá nhiều, sau đó sẽ thành ra thế này."

Cậu hếch cằm, ra hiệu cho hai vị cảnh sát nhìn tay của Sài Kính Vũ, "Tay run rẩy."

Sài Kính Vũ nắm hai tay lại, cố gắng khiến mình khác với những gì Giản Nhược Trầm nói, nhưng vô ích.

Hắn vẫn đang run.

Giản Nhược Trầm khép bốn ngón tay lại, chạm vào hai tấm ảnh được đặt trên bàn, ngón cái nhẹ nhàng gạt một phát, hai tấm ảnh đã được thu vào lòng bàn tay cậu một cách gọn gàng.

"Đừng căng thẳng, thật ra vụ án này có phá được hay không chủ yếu là nhờ cậu."

Sài Kính Vũ lắp bắp, "Cái gì? Tại sao?"

Giản Nhược Trầm thầm nghĩ, vì tôi "mất trí nhớ", không biết bất kỳ manh mối nào chứ sao.

Cậu không trả lời, giơ tay lắc lắc ảnh, kéo sự chú ý của Sài Kính Vũ lại, "Cậu nghĩ thật kỹ xem, có ai vừa ghét cậu lại vừa không ưa tôi, còn hận Phùng Gia Minh đến tận xương tủy không?"

"Tôi và cậu đều không ở ký túc xá, bình thường chắc cũng chỉ gặp nhau trong giờ học chuyên ngành ở khoa y. Nếu cậu không nói xấu sau lưng người khác, vậy thì có lẽ là khi cậu bắt nạt tôi bị người khác nhìn thấy. Người đồng thời đáp ứng cả bốn điều kiện này chắc không nhiều."

Một tràng câu nói vừa dứt, không khí trong phòng thẩm vấn trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Cảnh trưởng Chung và Trần Vân Xuyên nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự kinh ngạc giống nhau như đúc.

Bọn họ để Sài Kính Vũ và Giản Nhược Trầm đồng thời nhận thẩm vấn, mục đích chính là muốn thu được nhiều thông tin hơn khi hai người tranh cãi và trao đổi.

Nhưng Giản Nhược Trầm quả thật quá chuyên nghiệp.

Logic chính xác, từng bước chặt chẽ, từ khi bước vào phòng đến giờ không có một câu vô nghĩa nào.

Trần Vân Xuyên kìm nén sự kinh ngạc, thuận theo nói với Sài Kính Vũ: "Cậu nghĩ cho kỹ xem, trước tiên cứ tìm trong số những người không thích cậu đã."

Cô đưa cho Sài Kính Vũ một tờ giấy và một cây bút, "Có thể vừa nghĩ vừa viết, từ từ viết thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!