Chương 39: Lòng đàn ông như mò kim đáy bể

Nét chữ màu xanh đậm bay bổng như rồng bay phượng múa, chẳng rõ là tiếng Anh hay tiếng Trung.

Giản Nhược Trầm nhìn chằm chằm vào con dao rọc giấy bằng nhựa gắn liền với đuôi bút bi, đầu óc trôi dạt đâu đâu.

Cậu cảm thấy ánh mắt nóng rực của Quan Ứng Quân dường như sắp thiêu đốt người cậu đến thủng một lỗ rồi.

Cậu đưa tay nhéo nhéo vành tai mình.

Quan Ứng Quân liếc nhìn chỗ Giản Nhược Trầm vừa nhéo, nốt ruồi nhỏ trên vành tai bị xoa đến đỏ ửng, hơi nhô lên so với vùng da xung quanh, vô cùng bắt mắt.

Hắn như bị bỏng, đột nhiên thu hồi ánh mắt lại.

"Xoẹt—"

Bác sĩ xé đơn thuốc đưa cho Quan Ứng Quân, "Đến quầy thuốc mua loại thuốc nhỏ mắt này, sáng tối mỗi lần một giọt, nhỏ nửa tháng."

Giản Nhược Trầm giơ tay định lấy, "Tôi tự đi lấy."

Quan Ứng Quân giơ tay lên, tránh đi rồi dò xét một cách kín đáo: "Bác sĩ, loại thuốc nhỏ mắt cho triệu chứng bẩm sinh này chỉ có một loại thôi sao? Có thuốc uống thay thế không?"

"Thuốc nhỏ mắt chỉ có loại này, có phải bệnh gì nghiêm trọng đâu. Kê thêm viên nhai vitamin B nữa là được. Chú ý dùng mắt là có thể hồi phục."

Bác sĩ già lại nhanh chóng viết thêm một tờ đơn, rồi đứng dậy dặn dò: "Cậu ấy phải hạn chế ăn thịt xông khói, cà phê và bia. Trà đặc cũng không được uống, tốt nhất là kiêng cả đồ cay."

Giản Nhược Trầm l**m môi.

Đây đều là những thứ cậu thường xuyên ăn, không kiêng khem chút nào.

Mỗi tuần cậu đều ăn cơm xá xíu ở quán trà dưới cục cảnh sát, trà sữa ngày nào cũng uống, rượu thì thỉnh thoảng làm vài ly, cà phê cũng chưa từng ngưng, còn ớt thì khỏi nói—cậu mê nhất.

Học viện Cảnh sát Hình sự Trung Quốc nằm ở Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh.

Cậu ở đó bốn năm, từ khẩu vị Quảng Đông đã chuyển hẳn sang khẩu vị Thẩm Dương.

Đồ ăn ở đó, vừa cay vừa ngon.

Trong đầu Giản Nhược Trầm lập tức hiện lên hình ảnh sống động của món gà om cay và sườn chua ngọt, kèm theo nhạc nền từ chương trình 'Vị Giác Trung Hoa'

- miệng cậu bất giác tiết nước bọt.

Giả như có cả dưa cải nấu thịt thì càng tốt...

Bác sĩ già lại căn dặn thêm: "Nên ăn nhiều nấm tươi, sữa, táo, cà rốt, kiwi và dưa chuột. Giảm bớt đồ muối chua."

Ông vừa thu dọn tài liệu trên bàn khám, vừa nói với Quan Ứng Quân: "Làm anh trai thì phải để tâm nhiều hơn chút, đừng có cái gì cũng chiều theo cậu ấy. Lúc thì không thích nhỏ thuốc mắt, lúc thì lại kén ăn."

Cả hai cùng nhớ đến phần rau cải xanh trong cơm xá xíu bị bỏ lại.

Giản Nhược Trầm nhỏ giọng nói: "Tôi không kén ăn lắm đâu, hơn nữa anh ấy cũng không phải—"

"... Tôi biết rồi." Quan Ứng Quân ngắt lời, "Cảm ơn bác sĩ."

"Đi lấy thuốc đi." Bác sĩ xua tay đuổi người.

Quan Ứng Quân cầm đơn thuốc đi trả tiền lấy thuốc, lại lấy thêm một tờ hóa đơn có thể báo cáo với sở cảnh sát.

Hắn cầm lấy túi giấy đựng thuốc, cúi đầu nhìn sang bên cạnh.

Giản Nhược Trầm vùi đầu, hai tay đút trong túi áo, lững thững đi theo sau Quan Ứng Quân, bước đi chậm rãi như chẳng để tâm, ánh mắt lơ đãng dõi theo những gót giày lướt qua trong tầm nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!