Anh ta cầm lấy chiếc khăn ướt trên bàn lau tay, giọng điềm nhiên: "Để tránh tình trạng phản bội trong hệ thống cảnh sát, tất cả các tay trong đều được đăng ký một
-một. Người liên lạc của Lâm Chinh là Đoạn Minh, cậu ta là thanh tra của đội ba CIB, quan hệ với tôi cũng khá tốt."
Trong giọng nói của anh ta mang theo chút hoài niệm, "Mấy người chúng tôi là học viên cùng khoá của trường cảnh sát."
Kế Bạch Lâu nhường chỗ, "Giản Nhược Trầm, cậu hỏi đi."
Đầu óc Lâm Chinh choáng váng, trong tai toàn là tiếng ù ù, ngay cả bò dậy cũng không nổi.
Giản Nhược Trầm đỡ hắn ngồi dựa vào tường, sau đó quay lại chìa tay về phía Quan Ứng Quân: "Cho điếu thuốc đi, Quan sir."
Quan Ứng Quân rút một điếu từ trong bao, rồi ném cả bao diêm vào lòng cậu một cách chính xác.
Giản Nhược Trầm nhét điếu thuốc lá vào miệng Lâm Chinh, sau đó quẹt diêm, che gió giúp hắn châm lửa.
Lâm Chinh bị đánh đến mức hít hà, theo phản xạ rít một hơi.
Đầu thuốc lá sáng lên.
Giản Nhược Trầm ném que diêm đã tắt vào gạt tàn, tiện thể ngồi xuống bàn trà bằng đá cẩm thạch, lẳng lặng nhìn Lâm Chinh hút gần nửa điếu thuốc.
Đợi đối phương hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu mới đặt gạt tàn xuống trước mặt hắn, hỏi: "Thuốc của Quan sir hút có ngon không?"
Lâm Chinh im lặng gẩy tàn thuốc, không đáp lời.
Lưu Kỳ Thương không hiểu.
Hắn ta thì thầm với Kế Bạch Lâu: "Anh Kế, đây là ý gì vậy?"
Kế Bạch Lâu nói: "Lấy lòng nhỉ? Đôi khi chúng tôi cũng làm như vậy. Giống như khi mấy cậu đi điều tra tham quan thôi, trước tiên phải mời hắn uống cà phê riêng. Tiên lễ hậu binh mà."
Lưu Kỳ Thương ngơ ngác, "Nhưng Lâm Chinh là do cậu ta còng về cho anh đánh, hắn có thể ăn bộ này sao?"
Hai người nói chuyện rất nhỏ.
Lâm Chinh không nghe thấy, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Hắn ta cười khẩy: "Cậu lừa tôi đến đây, để tôi bị A sir đánh một trận, sau đó chỉ cho một điếu thuốc, hơi nịnh nọt tôi một chút là muốn tôi khai ra hết mọi chuyện?"
"Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"
Giản Nhược Trầm ngạc nhiên, "Sao anh lại nghĩ thế?"
"Tôi đưa anh thuốc lá là vì nicotine trong thuốc sẽ nhanh chóng tác động đến não bộ, làm tê liệt dây thần kinh, giúp anh giảm căng thẳng. Mà thành phần alkaloid trong thuốc lá có thể có tác dụng giảm đau, giúp anh đỡ bị đau đầu."
"Anh bình tĩnh lại rồi, tôi mới dễ hỏi chuyện. Nếu ở đây có thuốc an thần, vậy thứ tôi đưa cho anh không phải là thuốc lá đâu."
Ánh mắt Lâm Chinh mờ mịt.
Nicotine? Alkaloid?
Hắn học chưa hết cấp hai đã bỏ ngang, chẳng hiểu mấy thứ này.
Nhưng nghĩ theo lời của Giản Nhược Trầm thì đúng là đầu không còn đau như trước, tâm trạng cũng bình ổn hơn hẳn.
Gì mà nịnh nọt.
Hóa ra là hắn ta tự mình đa tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!