Chương 36: Dường như ghế phụ của hắn, vốn nên dành cho Giản Nhược Trầm

Cậu ta đau đến mức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, khóe môi lại khẽ nhếch lên, co người ngồi bên vệ đường, đưa tay lên nhẹ nhàng thổi thổi lòng bàn tay, giọng run run nói: "Đau quá."

Dứt lời, giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt cũng theo đó rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất.

Giản Nhược Trầm nhướng mày.

Chà, vậy mà Giang Hàm Dục cũng có ngày rút ra được bài học từ những lần vấp ngã.

Lần trước cố ý cởi bớt cúc áo, xoa tay giả vờ kêu lạnh, Quan Ứng Quân và thầy Lý đều không tin.

Cậu ta biết hai người đó không dễ lừa, lần này lại đổi mục tiêu, bắt đầu diễn cho người qua đường xem.

Giản Nhược Trầm khẽ nói: "Tiếc là, thời thế đã khác rồi."

Giang Hàm Dục: ?

Có ý gì?

Giản Nhược Trầm từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Giang Hàm Dục, đợi cậu ta rơi thêm hai giọt nước mắt nữa, rồi mới khẽ cười, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, "Giang Hàm Dục, tất cả những gì cậu có bây giờ đều là do tôi ban cho."

Giang Hàm Dục ngẩn ra, suýt nữa không theo kịp tư duy nhảy vọt của Giản Nhược Trầm.

Gân xanh trên cổ cậu ta nổi lên, giọng khàn đặc: "Anh nói cái gì?"

Cậu ta siết chặt ngón tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.

Giản Nhược Trầm nhếch môi nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Giang Hàm Dục, "Tôi không cần cha, không cần gia sản, không cần sự tâng bốc của đám bạn bè vô dụng, càng không muốn Lục Tiệm."

"Mấy thứ rác rưởi này, tôi không cần thì cậu mới có thể nhặt lấy, hiểu chưa?"

Sắc mặt Giang Hàm Dục tối sầm lại.

Nhặt? Nó dám nói tất cả những gì cậu ta dốc sức giành lấy chỉ là nhặt về ư?

Giản Nhược Trầm giơ tay, vỗ nhẹ lên má Giang Hàm Dục, giọng điệu nhàn nhạt: "Cậu lấy đâu ra cái gan mà dám tung tin tôi là con riêng của Giang Minh Sơn? Ở Hồng Kông này, vợ hai vợ ba đều hợp pháp, con ngoài giá thú có quyền thừa kế ngang hàng với con chính thất."

"Một khi sự thật tôi và Giang Minh Sơn có quan hệ huyết thống bị lộ ra, tất cả tài sản cậu đang thừa kế, đều phải chia cho tôi một nửa."

Cả người Giang Hàm Dục run lên, chỉ cảm thấy hai cái vỗ nhẹ vừa rồi của Giản Nhược Trầm chẳng khác nào hai cái bạt tai giáng thẳng vào mặt cậu ta, khiến da thịt cậu ta bỏng rát đến ngứa ngáy.

Cậu ta trừng lớn mắt, kinh hoàng đến mức không thể thốt nên lời.

Gần đây cậu ta dùng 800 triệu ổn định được Lục Tiệm, vui vẻ được một khoảng thời gian, nhưng lại sơ suất đến mức này. Cậu ta chỉ chăm chăm muốn bôi nhọ danh tiếng của Giản Nhược Trầm, mà quên mất rằng cái danh con riêng này có thể chia đôi lợi ích với cậu ta!

Môi Giang Hàm Dục run rẩy, nhưng một chữ cũng không thốt ra nổi.

Giản Nhược Trầm nói: "Nhưng tôi không thèm số tiền bẩn thỉu của nhà họ Giang, thứ đó cậu cứ tự cầm lấy mà đếm cho kỹ."

Vừa nói, cậu vừa siết chặt cằm Giang Hàm Dục, ép cậu ta phải ngẩng lên đối diện với ánh mắt của mình. Nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cậu ta, Giản Nhược Trầm bật cười khẽ: "Giang Hàm Dục, Giang Minh Sơn là cha của một mình cậu. Hiểu chưa?"

"Từ giờ tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời đồn nhảm nào trong trường nữa."

Giang Hàm Dục bỗng dưng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Cậu ta luôn nghĩ có gì đó không đúng.

Trở thành con trai duy nhất của Giang Minh Sơn, thừa kế tài sản của nhà họ Giang, giành được tình yêu của Lục Tiệm...

Đây rõ ràng là những thứ cậu ta muốn nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!