Chương 35: Tiền, thật nhiều tiền

La Bân Văn sửng sốt, "Giá thị trường của công ty này rất thấp, chỉ khoảng 1,8 tỷ, hiện tại gần như không có khoản thu nào, chi phí vận hành lại lớn, chỉ có thể đánh cược vào triển vọng trong tương lai."

Nhưng cái thứ gọi là triển vọng này, thực chất chỉ toàn là thổi phồng.

La Bân Văn lật cuốn sổ ghi chép trong tay: "Cậu ta định bán 1 tỷ."

Giản Nhược Trầm im lặng.

1 tỷ, hơi đắt.

Nhưng thời thế giờ đã khác. Cậu hỏi: "Bây giờ cháu còn bao nhiêu tiền?"

Gần đây tiêu tiền không có chừng mực, chắc là đã tốn không ít nhỉ?

La Bân Văn thở dài một tiếng, giữa hai hàng lông mày là sự thất vọng quen thuộc.

Giản Nhược Trầm: ?

Sao vậy? Sắp phá sản rồi hả?

La Bân Văn đau lòng thở dài, "Cậu còn 13 tỷ 280 triệu, lẻ tẻ thì không tính. Sao cậu có thể tiết kiệm đến mức này chứ? Phải biết rằng tiền để trong ngân hàng chỉ có thể liên tục mất giá thôi."

"Hơn nữa, gần đây tỷ giá đô la Hồng Kông đang giảm, các khoản đầu tư ở Hồng Kông của chúng ta mỗi ngày có gần 100 triệu lợi nhuận ròng. Nhìn bề ngoài, tháng này cậu tích lũy thêm được 3,2 tỷ, nhưng thực tế lại lỗ gần 100 triệu. Cậu hiểu ý tôi không?"

Giản Nhược Trầm: "..." Ồ đúng rồi, cậu vẫn còn đội ngũ quản lý tài chính giúp cậu kiếm tiền mà.

Thì ra không phải phá sản.

Mà là càng tiêu càng có nhiều tiền hơn.

Cậu khẽ nói: "Vậy thì chúng ta mua lại công ty Công nghệ Điện tử kia đi?"

La Bân Văn: "Được."

Phải như vậy chứ. Tiền đầu tư có thể mất trắng, nhưng kinh nghiệm thu được từ đầu tư là thật.

Tiền, cho dù có đem đi đốt chơi cũng không nên để mốc meo trong két sắt của ngân hàng.

La Bân Văn tỏ ra rất hài lòng.

Dù tình huống có hơi nằm ngoài dự đoán, nhưng cuối cùng, món hời này vẫn rơi vào tay Giản Nhược Trầm.

Khi La Bân Văn chuẩn bị mời đội ngũ quản lý tài chính đến nhà bàn bạc chuyện thu mua, Giản Nhược Trầm đã thẫn thờ ăn xong bữa sáng.

Cậu xách cặp sách lên nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ rồi, "Chú La, khoảng thời gian này cháu đều đến sở cảnh sát, việc nhà giao lại cho chú nhé."

La Bân Văn: "Có cần tài xế đưa đón không?"

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Người giúp việc mở cửa.

Quan Ứng Quân từ bên ngoài đi vào, dừng lại ở huyền quan.

Hôm nay hắn không mặc áo khoác gió và áo len cashmere cổ lọ màu đen quen thuộc. Thay vào đó, hắn mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đen có cổ đứng, quần dài thể thao màu xám với dây rút, chân đi một đôi giày chạy bộ màu đen. Tay áo khoác xắn lên đến cẳng tay, để lộ cơ bắp săn chắc và chiếc đồng hồ dây đen trên cổ tay.

Trang phục đơn giản nhưng gọn gàng, khí chất trầm ổn, pha chút lạnh lùng cấm dục.

Giản Nhược Trầm còn chưa lại gần đã cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người hắn: "Anh vừa đi chạy bộ buổi sáng về à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!