Cậu l**m môi, hỏi: "Sao vậy?"
Ánh mắt Quan Ứng Quân lướt nhanh qua đầu lưỡi hồng nhạt kia, rồi lập tức dời đi, ép bản thân đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lại. Hắn nói: "Không có gì."
Đã giao ước ba điều rồi, chẳng lẽ hắn còn dám thăm dò Giản Nhược Trầm trước mặt mọi người sao?
Có lẽ chỉ là chào sai thôi, hắn suy nghĩ nhiều quá rồi.
Lặc Kim Văn không nhìn nổi nữa, giơ tay vỗ vai Quan Ứng Quân, "Cháu đó..."
Bọn paparazzi nói đúng, lớn lên trông cao ráo bảnh bao thế này, 26 tuổi vẫn chưa từng yêu đương, không phải trên có vấn đề thì cũng là dưới có vấn đề.
Cháu trai của ông, vấn đề khá lớn đấy.
Lặc Kim Văn thở dài, đi đến trước mặt Giản Nhược Trầm, khích lệ cậu, "Cuối năm sau còn có một giải thưởng 'công dân tốt của năm', giấy khen lớn hơn cái này, kiểu dáng huân chương cũng không giống. Dựa vào năng lực của cậu, chắc chắn có thể lấy được."
Mắt Giản Nhược Trầm lập tức sáng rực lên.
Mấy cái loại huân chương thế này, ai mà không muốn sưu tập đủ một bộ chứ?
"Được rồi, tôi không làm phiền mọi người làm việc nữa." Lặc Kim Văn nói rồi liền xoay người rời đi.
Ông phải về nhà sớm một chút, mang chuyện hôm nay về kể cho vợ nghe làm trò vui.
Không giống như cháu trai ông, ông là người có một cô vợ xinh đẹp.
Quan Ứng Quân giữ Giản Nhược Trầm đang muốn đi tiễn lãnh đạo lại, "Không cần tiễn ông ấy. Cũng không còn sớm nữa, lên xem hộp cơm trước, xem xong tôi đưa cậu về nhà."
Giản Nhược Trầm đáp một tiếng.
Lúc này đã là chiều tối, các cảnh sát của tổ trọng án Tây Cửu Long người tan làm thì tan làm, người tăng ca cũng đều xuống dưới nhà ăn để ăn tối.
Trên lầu chỉ còn lại vài ngọn đèn mờ nhạt.
Văn phòng đội A tối om, những tập hồ sơ vụ án chất chồng trên bàn làm việc và dưới đất, phần lớn trong số này đều là những vụ án chưa có tiến triển gì, trông giống như những ngọn núi thấp trầm lặng.
Giản Nhược Trầm cẩn thận bước qua chúng, không giẫm bẩn một trang giấy nào, đi theo Quan Ứng Quân đến văn phòng thanh tra sáng đèn.
Túi vật chứng đựng hộp cơm đặt trên bàn làm việc.
Quan Ứng Quân lấy ra một đôi găng tay đưa cho Giản Nhược Trầm, "Ở Hồng Kông không có nhiều nhà máy có thể sản xuất loại hộp cơm này."
Giản Nhược Trầm nhận lấy găng tay đeo vào, nhanh chóng nhập tâm vào công việc, "Thông thường, nhà máy sản xuất hộp cơm nhôm còn có thể sản xuất các sản phẩm nhôm khác, chẳng hạn như khay ăn nhiều ngăn và hộp thực phẩm đóng hộp."
Quan Ứng Quân lấy ra một tập giấy A4 đưa qua, "Đây là báo cáo kiểm tra vật chất của phòng giám định."
Giản Nhược Trầm nhận lấy, lướt một lần rồi đặt sang bên cạnh: "Lát nữa tôi sẽ xem."
Nói xong, cậu chăm chú quan sát hai chiếc hộp cơm nhôm.
Quan Ứng Quân đã xem qua hai thứ đó, lúc này đứng trong văn phòng của mình lại có chút rảnh rỗi đến lạ.
Hắn xoay người mở tủ tài liệu, lấy ra một tập hồ sơ vụ án rồi dựa vào cửa sổ lật vài trang.
Những dòng chữ dày đặc trong tập hồ sơ như tụ lại thành từng cụm, nhảy múa loạn xạ trước mắt... Tài liệu này ai in vậy? Chữ nhỏ đến mức này, cách trình bày cũng quá dày đặc, ngay cả ảnh chụp thi thể kẹp trong tập hồ sơ cũng không đủ rõ ràng.
Quan Ứng Quân gấp hồ sơ lại, tiện tay đặt trở lại tủ rồi xoay người ngồi xuống ghế tiếp khách đối diện với Giản Nhược Trầm, nhìn chằm chằm người không hề bị phân tâm kia.
Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ: Sắp 6 giờ rồi, có nên xuống dưới đặt cơm cho Giản Nhược Trầm không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!