"Anh mạnh tay quá, tôi không làm nữa." Giản Nhược Trầm cố rút cổ tay về.
Nhưng không rút ra được.
Quan Ứng Quân nắm chặt cổ tay cậu, không để cậu trốn thoát, "Chẳng phải tối qua cậu nói không đau sao?"
Khóe mắt Giản Nhược Trầm ươn ướt, nhưng đàn ông không dễ gì rơi nước mắt!
Cậu nén giận, nghiến răng chịu đau nói: "Mấy thứ này hôm sau mới đau."
Ngoài cửa, Trần Cận Tài rụt tay vốn đang định trực tiếp mở cửa lại.
Cảnh sát tuần tra bên cạnh có chút lúng túng, hai người nhìn nhau.
Ở Sở Cảnh sát, chuyện yêu đương công sở cũng chẳng phải chuyện lạ, ngay cả bên ICAC (Cục chống th*m nh*ng) còn có một thanh tra cao cấp từng quỳ xuống cầu hôn Cảnh ti Lâm Nhã Chi của bọn họ.
Nhưng mà hai người đàn ông làm như vậy, vẫn có chút...
Làm như thế nào đây?
Cảnh sát tuần tra ghé sát tai Trần Cận Tài, hạ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ Trần sir? Hay là anh đi xử lý đám phóng viên kia đi?"
Trần Cận Tài cũng hạ giọng: "Cậu cảm thấy tôi có tư cách này sao?"
Những phóng viên kia rõ ràng là nhắm vào Giản Nhược Trầm.
Nếu Giản Nhược Trầm không có ở đây, vậy người phải ra mặt xử lý đám phóng viên kia cũng nên là Quan Ứng Quân.
Trần Cận Tài hắng giọng thật mạnh, nhắc nhở: "Quan sir, có ở đó không?" Anh ta gõ cửa cốc cốc, "Có việc gấp."
Quan Ứng Quân nói: "Vào đi."
Trần Cận Tài: ?
Xong nhanh vậy à?
Anh ta ấn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào, nhưng vừa vào đến nơi đã bị mùi dầu xoa bóp nồng nặc xộc vào mũi, khiến anh ta phải ngả người ra sau theo phản xạ.
Trần Cận Tài đứng đơ cả người.
Anh ta liếc nhìn cánh tay tím bầm một mảng của Giản Nhược Trầm, rồi chợt hiểu ra: "Bôi dầu xoa bóp à?"
Giản Nhược Trầm buồn bực "Ừm" một tiếng.
Trần Cận Tài: ...
Haiz, đều là do cái đầu óc của anh ta quá đen tối rồi.
Lúc nào Quan Ứng Quân cũng coi công việc là lẽ sống, sao mà có thời gian yêu đương cơ chứ?
Trần Cận Tài thả lỏng sống lưng, cười nói: "Dưới lầu có một đám phóng viên đang chờ."
Cảnh sát tuần tra cũng đi vào, lặp lại những lời vừa nói với Trần Cận Tài.
Văn phòng của Quan Ứng Quân chìm trong im lặng.
Cái lý do gây sự này cực kỳ ngu xuẩn, lại lộ ra vẻ khôn lỏi của kẻ tiểu nhân.
Giản Nhược Trầm im lặng một lát, rồi cười khẽ, "Ép buộc đạo đức?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!