Lục Tiệm hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Hắn đột ngột lật tung áo khoác lên, đồng thời chĩa súng trong tay về phía ghế lái, khóe môi nhếch lên nụ cười chắc thắng, "Để xem cậu còn cứng miệng được không?"
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa lướt qua băng ghế sau không có gì che chắn, sau đó nụ cười cứng đờ trên khóe môi.
Không có?
Sao lại không có chứ?
Hắn lật tung chiếc áo khoác lên lần nữa.
Thật sự không có.
Lục Tiệm thoáng sững người.
Quan Ứng Quân cũng ngẩn ra một thoáng, sau đó trở tay chĩa khẩu súng đã lên đạn về phía sau, lạnh lùng nói: "Ông chủ Lục, hết lần này đến lần khác quấy rầy tôi làm việc, còn làm hỏng cửa xe của tôi, đây là thái độ làm ăn của anh sao?"
Da mặt Lục Tiệm giật giật.
Hắn không chắc rốt cuộc người trong xe là ai, nhất thời có chút kiêng dè, không thể tùy tiện hành động.
Nếu trong xe chỉ là một thương nhân giàu có bình thường, hắn hoàn toàn có thể ra lệnh lục soát.
Nhưng thái độ của đối phương lại ngông cuồng như vậy, trong tay còn có súng, tuyệt đối không thể là người bình thường.
Lục Tiệm nhận ra trên người Quan Ứng Quân có mùi vị tương đồng với hắn.
Bây giờ hắn không có tư cách trở mặt với người trong nghề.
Lục Tiệm miễn cưỡng cười cười, "Xin lỗi, bên tôi bị mất hàng, cũng là nhất thời nóng vội, làm ăn mà, ai chẳng có lúc khó khăn, mong anh thông cảm."
Giản Nhược Trầm mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ thích thú: "Không phải vừa rồi Lục thiếu gia còn muốn lục soát xe sao?"
Lần này diễn vội vàng, cậu chưa kịp điều chỉnh tư thế ngồi, lúc hoảng loạn lại lỡ ngồi lên thắt lưng Quan Ứng Quân, bị cấn đến đau điếng.
Cậu hít mạnh một hơi lạnh, nhấc người lên muốn dịch sang chỗ khác. Đầu gối vừa chống lên ghế lái để đỡ cơ thể, còn chưa kịp nhúc nhích, đã cảm thấy cả người bỗng nhiên bị nhấc bổng.
Quan Ứng Quân chỉ dùng một tay đã ôm lấy cậu.
Cánh tay Giản Nhược Trầm đang khoác trên lưng ghế lái hạ xuống, vội vàng ôm lấy cổ Quan Ứng Quân.
Hắn đặt cậu ngồi trên đùi mình.
Lục Tiệm đứng bên cạnh cửa xe phía sau, sắc mặt tối sầm nhìn cảnh tượng này.
Từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy bờ vai của Giản Nhược Trầm cùng một phần tai của gã đàn ông mặc đồ đen, không thể thấy nửa th*n d*** của hai người.
Hai người đang làm gì, hắn chỉ có thể dựa vào những động tác hiện tại để đoán.
Càng đoán, càng cảm thấy hoang đường.
Sắc mặt Lục Tiệm lạnh lẽo như quỷ, lúc này hắn có một trực giác mãnh liệt và rõ ràng
- không có lạt mềm buộc chặt, không có tâm cơ cố ý rời đi, Giản Nhược Trầm thực sự không còn yêu hắn nữa.
Hắn không nói rõ được trong lòng mình là cảm giác gì.
Bàn tay Lục Tiệm siết chặt lấy tay nắm cửa xe đã bị hắn đá hỏng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nghiến răng nói từng chữ một: "Không cần lục soát xe nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!