Khi bị ôm đi về đại sảnh, Giản Nhược Trầm còn ngoảnh đầu lại nhìn về phía hành lang nhà bếp.
Bóng của nhân viên pha chế bị ánh đèn kéo dài, in lên lớp gạch men xám trắng. Tay anh ta buông thõng, cầm một vật dài ngoằng.
Khoảnh khắc bóng người ló ra từ góc tường, Giản Nhược Trầm nhìn rõ thứ trong tay anh ta—
Một khẩu súng săn sáng bóng.
Trước khi ánh mắt của nhân viên pha chế ngẩng lên, hai người đã kịp thời trở lại đại sảnh.
Cuộc vui cuồng nhiệt trong sàn nhảy đã gần đến hồi kết, đám đông chặn cầu thang dần dần tản ra.
Hai người nhân cơ hội này cúi người lên lầu.
Khi cả hai đặt chân lên sàn tầng hai,
Cuối cùng Lục Tiệm cũng thoát ra khỏi đám đông.
Hắn nhìn quanh một vòng, không tìm thấy Giản Nhược Trầm ở tầng một, sau đó hắn cúi đầu suy nghĩ một giây, rồi lập tức đổi hướng, bước nhanh về phía nhà bếp.
Giản Nhược Trầm đứng trên lầu nhìn bóng lưng Lục Tiệm, tim đập thình thịch.
May quá... may mà vừa rồi không tham, may mà không liều lĩnh.
Chỉ cần do dự một giây thôi, thì giờ này có lẽ bọn họ đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thậm chí bỏ mạng tại đây.
Lục Tiệm đúng là tay phạm pháp lão luyện, thông minh và nhạy bén đều không dùng vào việc tốt.
Giản Nhược Trầm khẽ nhắm mắt, ngón tay hơi run run. Thám thính trạm trung chuyển của Lục Tiệm hóa ra còn k*ch th*ch hơn cả tháo bom trong vụ cướp phà!
Quan ứng Quân khẽ thở ra một hơi khó mà phát hiện: "Đi thôi, đến phòng bao."
"Nhân viên pha chế kia mở cho chúng ta phòng số bao nhiêu nhỉ?" Giản Nhược Trầm sờ sờ túi áo khoác gió trên người.
Chiếc túi này sâu hơn cậu tưởng tượng, bên trong lỉnh kỉnh đựng một đống đồ.
Cậu mò được hộp diêm, hộp thuốc lá, khăn tay, túi đựng vật chứng, còn có một cuốn sổ nhỏ bằng nửa bàn tay, chỉ là mãi vẫn không tìm thấy chiếc thẻ phòng ở đâu.
Giản Nhược Trầm lại bắt đầu lục túi bên kia, moi ra một bình rượu nhỏ dẹt hình cung...
Quan Ứng Quân im lặng vén nửa vạt áo bên trái lên, lấy thẻ phòng từ trong túi bên trái ra: "Ở đây."
Giản Nhược Trầm: ...
Còn có túi trong nữa sao?
Cậu không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm Quan Ứng Quân.
Chiếc áo này trông như đồ của mấy gã bán đĩa hát và đĩa CD lậu ở thập niên 90 vậy.
Mấy người này thành thạo nắm giữ 'càn khôn trong áo', hễ thấy khách hàng tiềm năng là sẽ đi tới, nắm lấy vạt áo mở ra một cách dứt khoát, ân cần chào mời: Mua đĩa không?
Bên trong áo khoác là ba bốn hàng đĩa treo lủng lẳng, chẳng khác gì cái hộp báu di động.
Quan Ứng Quân tránh ánh mắt của Giản Nhược Trầm, cúi đầu nhìn số phòng trên thẻ: "2123, ở phía tây."
Chiếc túi bách bảo của áo khoác đã làm dịu đi rất nhiều sự căng thẳng của việc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi.
Hai người sóng vai bước đến phòng 2123, tiện đường còn ghé qua nhà vệ sinh xem thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!