Chương 30: Rải tiền

Trán Quan Ứng Quân giật giật, lập tức giữ chặt Giản Nhược Trầm lại.

Ngay thời khắc này mà trong đầu hắn bất chợt lại hiện lên những lời Lý Trường Ngọc đã nói: Người thích thử những khẩu vị mới mẻ, phần lớn đều thích theo đuổi sự k*ch th*ch.

Tiếng ồn ào trong chốn ăn chơi đinh tai nhức óc, nhạc rock với tiếng trống trầm đục, rung chuyển cả sàn nhà.

Tầng hai của quán bar 1892.

Lục Tiệm cúi đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt Giản Nhược Trầm.

Thiếu niên mặc áo len dệt kim thủ công tinh xảo, không còn áo phao che chắn, chiếc cổ trắng ngần thon dài và xương quai xanh đều lộ ra bên ngoài.

Mái tóc dài mượt như lụa buộc gọn sau lưng, buông xuống tận eo, khi bị người ôm chặt bước đi, đuôi tóc đung đưa giữa eo và hông, vừa tinh tế vừa quyến rũ.

Khiến cho cánh tay ôm lấy vòng eo kia có chút chướng mắt.

Lục Tiệm nhếch môi cười giễu, lấy kéo cắt điếu xì gà trong tay, dùng súng phun lửa nhiệt độ cao châm thuốc.

Giản Nhược Trầm ngày trước nghèo khó mà cổ hủ, dùng quần áo rẻ tiền nhất che đi cơ thể nhạt nhòa trắng bệch.

Điểm đáng giá duy nhất chính là nửa gương mặt dưới có phần giống Giang Hàm Dục. Nếu có thể che đi nửa khuôn mặt trên, nằm xuống với đôi môi đỏ khẽ mở, đầu lưỡi nhẹ nhàng lộ ra, hẳn là cũng có vốn liếng để quyến rũ người khác.

Vì thế hắn từng cho Giản Nhược Trầm một cơ hội.

Dù sao đàn ông ai cũng cần tìm thứ thay thế để giải quyết nhu cầu sinh lý. Giang Hàm Dục không chịu được, hắn cũng không thể cứ nhịn mãi.

Nhưng Giản Nhược Trầm thanh cao, chỉ muốn nói chuyện tình cảm.

Còn bây giờ thì sao?

Có tiền rồi, ai cũng được à?

Lục Tiệm hơi nheo mắt, tầm mắt hạ xuống.

***

Ánh mắt dính nhớp bám chặt lên người, Giản Nhược Trầm cảm giác như có đàn kiến đang bò loạn khắp cơ thể.

Cậu đưa tay gãi gãi phần gáy ngứa ngáy, nhưng vừa chạm vào, đã có một bàn tay nóng hổi đặt lên.

Quan Ứng Quân dùng phần lõm giữa ngón cái và ngón trỏ nắm lấy miếng thịt mềm nơi gáy cậu xoa nhẹ, lớp chai sần do cầm súng cọ vào làm cảm giác ngứa ngáy khó chịu lập tức tan biến.

Hắn hỏi một cách bất cần: "Đỡ hơn chưa?"

"Ừm." Giản Nhược Trầm gật đầu.

Kỹ thuật diễn vai côn đồ của Quan sir quả nhiên không có gì để chê, thực lực của ba năm làm nội gián đúng là đáng gờm.

Lúc làm động tác này, hai người đã đi đến quầy pha chế.

Nhân viên pha chế của 1892 là một anh chàng đẹp trai có ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao, mặc áo gi lê vest không tay, trông rất trẻ trung.

Tai anh ta đeo một chiếc tai nghe một bên màu đen kiểu quàng cổ, dây điều khiển thả xuống trước cổ áo.

Thứ này ở thập niên 90 là hàng hiếm, quán bar bình thường không thể nào trang bị nổi.

Chuyến này đến đúng chỗ rồi.

Ánh mắt của người pha chế lướt qua hai người một vòng, cười hỏi: "Muốn gọi gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!