Giản Nhược Trầm bị quán tính làm cho lảo đảo, cậu mơ hồ lấy bút ghi âm ra đưa qua cửa sổ xe, nói: "Nhấn nút này để phát bản ghi âm..."
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Quan Ứng Quân đã đạp chân ga hết cỡ, lần nữa lao đi vun vút, để lại lớp bụi mịt mù.
Khí thải từ đuôi xe thổi tung vạt áo của Trần Cận Tài.
Trần Cận Tài nắm chặt bút ghi âm, bật cười một tiếng,
"Lạ thật."
Ngoài vụ án và chân tướng, trên đời này hóa ra vẫn còn thứ mà Quan Ứng Quân không nỡ buông bỏ.....
Giản Nhược Trầm mang tâm trạng phức tạp, "Quan sir, anh và cảnh sát Trần không hợp nhau sao?"
"Không có." Giọng điệu Quan Ứng Quân lạnh lùng chẳng kém gì sắc mặt: "Anh ta từng hướng dẫn tôi một thời gian ở trường cảnh sát, quan hệ của chúng tôi khá tốt."
Giản Nhược Trầm "ồ" lên một tiếng, trong lòng có chút cảm giác khó tả.
Trước đây Quan Ứng Quân luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng đó đơn thuần là do hắn không muốn thể hiện biểu cảm chứ không phải đang tức giận. Hôm nay lại có chút khác biệt.
Hắn thực sự đang tức giận, thậm chí còn có phần bực bội.
Vì sao?
Giản Nhược Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe này khác với xe của Quan Ứng Quân. Đây là một chiếc xe jeep lớn có gầm cực cao, ngồi bên trong có thể nhìn được tầm xa rộng lớn, qua cửa kính có cảm giác bao quát hết mọi thứ dưới tầm mắt.
Trong xe yên lặng một lúc, Giản Nhược Trầm cảm thấy Quan Ứng Quân hẳn đã bình tĩnh lại, bèn nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh còn nhớ những gì chúng ta đã nói khi lập giao ước ba điều không?"
"Nhớ." Quan Ứng Quân nhìn thẳng: "Tôi có thể đọc lại cho cậu nghe ngay bây giờ."
"Không cần đâu." Giản Nhược Trầm bật cười: "Điều thứ ba chẳng phải là bảo anh xem tôi như cố vấn của đội A sao?"
"Ừm."
"Tôi nói được làm được, đã nói là cố vấn của đội A thì chính là cố vấn của đội A." Giản Nhược Trầm đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe, lòng bàn tay đỡ cằm, "Tôi cãi nhau với anh..."
Cậu dừng lại một chút, đổi sang một từ ngữ ôn hòa hơn: "Tôi tranh cãi với anh, là vì anh luôn thăm dò tôi, tôi không thích thế. Nếu anh biết chừng mực hơn, tôi không thể vô duyên vô cớ rời sang đội khác. Anh không cần phải tức giận vì chuyện này."
Phía trước đèn đỏ bật sáng.
Quan Ứng Quân kéo phanh tay, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Việc giữ được cậu ở lại hay không là do bản lĩnh của tôi. Cậu muốn đến nơi có đãi ngộ và không khí tốt hơn cũng chẳng có gì sai. Tôi sẽ không tức giận vì chuyện này."
Giản Nhược Trầm lại cười khẽ: "Anh nhíu mày, môi mím chặt, cơ hàm co lại, cổ căng cứng. Tuy biên độ không lớn, nhưng biểu cảm tức giận này đã được thể hiện khá chuẩn rồi đấy."
"Tôi không tức giận với cậu." Quan Ứng Quân nói xong, im lặng một lúc
Đèn đỏ đếm ngược từng giây một, hắn lại khẽ nói: "Hôm nay để cậu rơi vào nguy hiểm là lỗi của tôi. Tôi không nên đặt tiệc ở Trần Hà Đường."
Giản Nhược Trầm: "Ồ? Xem ra anh đã có manh mối rồi? Tên tài xế kia nói năng lộn xộn, tôi còn chưa sắp xếp lại được đây."
Cổ họng căng cứng của Quan Ứng Quân bỗng thả lỏng.
Hắn biết rõ Giản Nhược Trầm cực kỳ thông minh, tư duy không thể nào chậm hơn hắn.
Biết rõ câu nói kia chẳng qua chỉ là lời khách sáo để dỗ người vui vẻ, nhưng khóe môi hắn vẫn bất giác cong lên.
Đèn xanh bật sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!