Chương 28: Hấp dẫn không phải tội phạm thì là cảnh sát

Vẻ mặt điên cuồng của gã tài xế cứng đờ, đồng tử bỗng nhiên co rút, cơ mặt giật mạnh một cái.

Tròng mắt đục ngầu hơi chuyển động, nhìn về phía Giản Nhược Trầm vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Chiếc taxi đỗ lại giữa hai cột đèn đường, ánh sáng lờ mờ ngả vàng, vài tia sáng lốm đốm chiếu lên nửa khuôn mặt bên trái của thiếu niên con lai, tạo nên một vẻ đẹp mơ hồ mà quỷ dị.

Giản Nhược Trầm khẽ cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng: "A sir đang hỏi chú, sao chú không trả lời?"

Tài xế co quắp dưới họng súng của Quan Ứng Quân, đột nhiên hắn ta rùng mình một cái.

Rõ ràng trên trán đang kề thứ có thể lấy mạng người, nhưng hắn ta lại cảm thấy Giản Nhược Trầm trông có vẻ vô hại kia càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Đó là nỗi khiếp sợ đánh thẳng vào trong tâm.

Giờ khắc này, thợ săn biến thành con mồi.

Gã tài xế nghiến răng ken két: "Mày đang cố tình chọc giận tao, định moi thông tin từ tao?"

Giản Nhược Trầm dang hai tay ra, "Chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi."

Gã tài xế chầm chậm hạ mi mắt, cơn tức giận trong lồng ngực như thủy triều rút đi, chỉ còn lại hối hận.

Hắn không nên quá đắc ý, không nên kiêu căng chủ quan.

Dù là đàn ông hay phụ nữ, càng đẹp thì càng biết lừa người.

Nhưng giờ nghĩ gì cũng đã muộn.

Hắn phải nghĩ cách thoát thân!

Quan Ứng Quân dùng nòng súng dí vào trán gã tài xế, đẩy ra sau một chút, "Câu hỏi của tôi khó trả lời đến vậy sao?"

Giản Nhược Trầm: "Từng câu một vậy. Câu đầu tiên, làm sao chú biết tôi có mặt ở khách sạn Trần Hà Đường?"

Gã tài xế co rúm người, trong mắt đầy tơ máu, "Có người muốn lấy mạng mày, hắn thuê tao ra tay, tất nhiên sẽ tìm cách báo tin cho tao."

Giản Nhược Trầm nhíu mày: "Có người? Là ai?"

"Việc này thì phải hỏi chính mày rồi." Tài xế cười quái dị một tiếng, "Dân trong nghề nhận việc không gặp mặt."

Không gian trong taxi chật hẹp, từ trước đến nay là thánh địa gây án của hắn, bây giờ lại biến thành cái lồng giam tự trói buộc mình.

Nếu có thể xuống xe thì tốt rồi.

Gã tài xế liếc nhìn cái tay đang cầm súng của Quan Ứng Quân.

Chỉ cần xuống xe, hắn ta sẽ có cơ hội cướp súng khống chế Giản Nhược Trầm, giành lấy cơ may sống sót.

Ánh mắt của Giản Nhược Trầm đảo quanh người tài xế một vòng, hiểu ra: "Chú muốn xuống xe?"

Gã tài xế sững sờ.

Tại sao?

Tại sao Giản Nhược Trầm lại biết hắn ta đang nghĩ gì?

Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Trong lúc nhất thời không biết nên gật đầu hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!