Bầu không khí quỷ dị khiến tim đập thình thịch.
Adrenaline trong cơ thể Giản Nhược Trầm đột ngột tăng vọt, cậu cảm thấy nóng lạnh đan xen, đầu ngón tay khẽ run lên. Cậu nâng tay hạ cửa sổ xe xuống, để cơn gió đêm se lạnh ùa vào.
Bên ngoài, ánh đèn neon và tiếng người ồn ào đan xen, thổi vào trong xe, xua bớt mùi hương nồng nặc của nước hoa lẫn với... mùi xác chết.
Giản Nhược Trầm nhanh chóng bình tĩnh lại, đầu ngón tay gõ nhẹ vào ghế, suy nghĩ.
Tài xế này tuy nhận ra cậu, nhưng có vẻ không biết Quan Ứng Quân. Nếu không, chắc chắn sẽ không đậu chiếc xe chở thi thể trước mặt cảnh sát hình sự.
Hành động này chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Nói cách khác, mục tiêu của hắn là cậu?
Nhưng vì lý do gì?
Giản Nhược Trầm l**m môi, hơi dịch người, ngồi sát vào Quan Ứng Quân hơn.
Hắn cúi xuống nhìn cậu, hạ giọng thì thầm: "Sợ à?"
Dù sao cũng chỉ mới học năm nhất đại học, chưa từng thấy xác chết, có thông minh đến mấy cũng sẽ sợ thôi.
Đó là phản ứng bản năng của con người.
Quan Ứng Quân không biết nên an ủi thế nào.
Với tư cách là một cảnh sát hình sự từng làm nội gián ở CIB, hắn đã chứng kiến quá nhiều cảnh máu chảy thành sông, trải qua vô số lần thoát chết trong gang tấc. Hắn gặp chuyện không nói hai lời, cấp dưới của hắn nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực chất đều là những tinh anh đã vượt qua nhiều vòng tuyển chọn khắt khe.
Họ không cần an ủi, từ khi vào nghề đã tự mình tiêu hóa nỗi sợ hãi và phản ứng sinh lý khi nhìn thấy xác chết, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay.
Quan Ứng Quân chưa từng gặp một cộng sự nào nhỏ tuổi hơn hắn nhiều như vậy, nhất thời không biết nên làm gì, chỉ đành giơ tay kéo người lại gần hơn, nhẹ giọng nói: "Tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Giản Nhược Trầm hừ nhẹ qua mũi: "Hả? Anh hiểu lầm rồi."
Quan Ứng Quân khẽ "ừm" một tiếng, hơi mất tập trung.
Con trai ở tuổi dậy thì rất sĩ diện, hắn hiểu mà.
Nhưng ngay lúc Quan Ứng Quân đang ngẩn người, Giản Nhược Trầm đột nhiên luồn tay vào trong áo hắn, nhanh chóng sờ một lượt dọc theo xương sườn.
Toàn thân Quan Ứng Quân cứng đờ, mặt đanh lại, gần như bật dậy khỏi ghế, cơ bắp tức khắc căng chặt.
Hắn siết chặt cổ tay Giản Nhược Trầm, hít sâu một hơi, nhưng lại bị cái mùi trong xe làm sặc, ho khan hai tiếng.
Ánh mắt của tài xế từ từ di chuyển tới.
Quan Ứng Quân đành cứng rắn đè nén cơn ho, đợi đến khi ánh mắt kia thu về mới nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Giản Nhược Trầm bắt chước hắn, cũng ghé tai nói nhỏ: "Xem anh có mang súng không."
Lưng Quan Ứng Quân từ từ thả lỏng, mặt lạnh tanh buông tay ra, từng chữ từng chữ chậm rãi vang lên bên tai Giản Nhược Trầm: "Lấy súng làm gì? Súng của cảnh sát hình sự có số hiệu riêng, không thể tùy tiện cho mượn."
"Anh mang theo là được rồi." Giản Nhược Trầm lầm bầm, "Để tôi xem có moi thêm được chút thông tin nào nữa không."
Quan Ứng Quân lập tức cảm thấy tình hình không ổn.
Hỏi thăm tin tức thôi mà, cần súng làm gì?
Thắc mắc lướt qua trong đầu, để lại những dấu vết rất nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!