Đội A tổ trọng án của Tổng khu Cảnh sát Tây Cửu Long chính thức kết thúc vụ án.
Các tổ khác ghen tị đến đỏ cả mắt.
"Chỉ bắt một người mà phá được ba vụ án, Thổ Địa Công thiên vị quá mà."
"Thiên vị gì mà thiên vị? Là đội A chịu chi tiền nuôi Tiểu Thần Tài thôi!"
"Đầu tư thấp, lợi nhuận cao nha."
"Haiz... Rốt cuộc thì khi nào cậu ấy mới cãi nhau với Quan Sir đây?"
Mọi người hào hứng, xoa tay chờ đợi: "Nếu cãi nhau thật, vậy chẳng phải chúng ta sẽ có cơ hội sở hữu cố vấn sao? Đi thôi, đi thăm dò xem."
Văn phòng đội A.
Quan Ứng Quân đứng bên cửa sổ hút hai điếu thuốc, lông mày giãn ra đôi chút, vẻ mặt hiếm khi thư thái: "Vụ án kết thúc rồi, mọi người đều vất vả. Tôi mời mọi người đi ăn cơm."
Trương Tinh Tông đang nằm trên giường xếp như xác chết liền bật dậy, "Có cơm ăn sao? Được đó được đó!"
Lưu Tư Chính nói: "Quan Sir, đừng quên gọi Giản cố vấn đến nhé, nếu không có cậu ấy, vụ án này không biết đến bao giờ mới phá được đâu."
Đinh Cao: "Đúng vậy đúng vậy. Vừa biết tháo bom, biết thẩm vấn, còn biết làm báo cáo, tư duy thì lại logic chặt chẽ."
Anh ta càng đếm càng thấy kinh ngạc: "Cố vấn thông minh như vậy, tìm đâu ra người thứ hai chứ?"
Tất Loan Loan một tay đút túi, tay còn lại làm động tác nắm chặt trong không trung, "Vậy nên, Quan Sir phải nắm chặt cậu ấy trong lòng bàn tay mình."
Càng nói càng quá trớn.
Trương Tinh Tông vội chen lên trước, dang rộng hai tay, gom những người đang đắc ý kia lại về phía sau, liên tục nói: "Quan Sir vốn đã muốn mời Giản cố vấn đi ăn cơm mà! Đúng không, Quan Sir?"
Trong đầu Quan Ứng Quân vang vọng câu nói kia: Nắm chặt cậu ấy trong lòng bàn tay.
Hắn bất giác nhớ lại hình ảnh Giản Nhược Trầm trùm áo khoác nằm trong lòng mình, mái tóc thiếu niên rối bời phủ lên vai, bờ vai nhỏ gọn vừa vặn một bàn tay...
Quan Ứng Quân đột ngột thu lại dòng suy nghĩ, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, toàn thân như có kiến bò. Trong xương tủy hắn cũng ẩn giấu sự khó hiểu, bức bối.
Sao hắn lại nghĩ đến những chuyện này?
Quan Ứng Quân giơ tay xua mọi người: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, năm giờ tối tập hợp trước cửa nhà hàng Trần Hà Đường."
Mọi người trong văn phòng đội A vừa đi ra thì đụng mặt các thành viên đội C đang rình mò ở cửa.
Hai bên nhìn nhau.
Đội C thở dài: "Haiz! Vẫn chưa cãi nhau! Chán quá, chán quá!"
Nói xong, họ đứng dậy, nghênh ngang rời đi.
Trong lòng Quan Ứng Quân đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ, nghĩ đến buổi sáng Giản Nhược Trầm bị cuộc gọi đánh thức, câu nói "Quan thanh tra" còn chưa kịp thốt ra kia.
Hắn cầm máy nhắn tin lên, suy nghĩ hồi lâu rồi nhắn cho Giản Nhược Trầm một tin: [Chiều nay 4h30, tiệc mừng công của đội A. Tôi đến đón cậu nhé?]
Phía bên kia.
Giản Nhược Trầm đang ngâm mình trong bồn tắm, toàn thân phủ đầy bọt xà phòng. Máy nhắn tin vừa vang lên, làm cậu giật bắn cả mình, lớp bọt trên đầu cũng nghiêng đi một chút.
Cậu khó hiểu cầm máy nhắn tin lên xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!