Xong xuôi, cả hai lập tức lao nhanh về phía boong tàu.
"Cậu thật sự biết tháo bom?" Quan Ứng Quân vừa chạy vừa hỏi.
"Biết tháo loại đơn giản." Giản Nhược Trầm đáp, nhưng giọng cậu bị gió biển cuốn đi, tan vào không trung.
Gió trên biển mạnh như lưỡi dao quét qua mặt, thổi đến mức người ta chỉ có thể nheo mắt lại, gần như không thể thở nổi.
Sàn tàu ẩm ướt trơn trượt, Giản Nhược Trầm giẫm phải một sợi dây thừng to, đột nhiên mất thăng bằng. Cậu lảo đảo về phía trước, suýt nữa đập thẳng vào lan can.
Cậu theo phản xạ đưa tay muốn tìm điểm tựa mượn lực.
Ngay giây sau, một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ siết chặt eo cậu, kéo về phía sau. Ngay sau đó tầm nhìn đảo lộn, một trận hoa mắt ù tai, mũi cậu đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của Quan Ứng Quân.
Một cơn rung lắc dữ dội ập đến.
Quan Ứng Quân chạy còn nhanh hơn khi không mang người, thậm chí đến được dưới boong tàu nơi đặt bom, hơi thở của hắn cũng không hổn hển thêm một chút nào cả.
Giản Nhược Trầm bị xóc đến đầu óc choáng váng, phải vịn vào khung thép để lấy hơi: "Anh.... tua vít..."
Tiếng "tít tít" khe khẽ vang lên, con số đỏ tươi trên bộ đếm ngược nhảy xuống 8 phút 32 giây.
Quan Ứng Quân nhanh chóng tháo chiếc tua vít đa năng xuống, ấn ngón tay cái vào chốt bên cạnh, một con dao nhỏ lập tức bật ra ở bên cạnh tua vít.
Giản Nhược Trầm nhận lấy, tỉ mỉ xem xét quả bom bị đóng đinh trên khung tàu. Đó là một chiếc hộp sắt hình chữ nhật màu bạc, trông có phần cũ kỹ: "Hộp cơm nhôm?"
"Ừ, bọn buôn m* t** thường dùng loại hộp cơm này để đổ khuôn, tạo thành bánh thuốc, mỗi bánh nặng đúng một ký." Quan Ứng Quân quệt nhẹ mặt ngoài hộp cơm, liếc nhìn chút bột trắng dính trên đầu ngón tay, rồi thản nhiên nói: "Là thịt heo."
"Thịt heo?" Giản Nhược Trầm dùng đầu dao lần lượt vặn bốn con ốc vít nhỏ cố định nắp hộp ra.
"Chính là 'băng phiến'." Quan Ứng Quân lau đi thứ trên đầu ngón tay, móc máy nhắn tin ra, "Các đơn vị chú ý, đã tìm thấy quả bom, nhiệm vụ thay đổi, trước khi cập bến cố gắng bắt giữ toàn bộ sáu nghi phạm."
Giọng chỉ huy điềm tĩnh vang lên trong tiếng sóng biển dữ dội, Giản Nhược Trầm ngậm ngang tua vít trong miệng, nín thở ngưng thần, hai tay chậm rãi nhấc nắp hộp lên.
Trong đầu cậu vang lên lời thầy dạy ngày trước: "Một số tội phạm sẽ đặt bẫy ngay trên nắp hộp, phải hết sức cẩn thận. Mạng sống chỉ có một, mong các bạn sinh viên đừng chủ quan."
Quả nhiên, vừa hé ra được năm centimet, cậu đã cảm thấy một lực cản.
Giản Nhược Trầm hơi nghiêng đầu, thấy có một sợi dây dẫn nối liền với nắp hộp.
Một khi có người mở nắp hộp quá mạnh làm giật dây, bom sẽ phát nổ ngay lập tức, nếu muốn tháo bom thành công, nhất định phải có người giữ cố định nắp hộp.
Trên chóp mũi Giản Nhược Trầm rịn ra mồ hôi, nhất thời cảm thấy may mắn.
May mà Quan Ứng Quân cũng có mặt.
Cậu ngậm tua vít, giọng nói mơ hồ: "Quan sir, giữ chặt nắp hộp ở vị trí này, đừng cử động."
Quan Ứng Quân đưa tay giữ lấy, ngay cả hô hấp cũng thả cực nhẹ.
Giản Nhược Trầm dùng mặt dao cạy mở thiết bị nối với dây dẫn, nhanh chóng quả quyết tháo rời thiết bị kết nối.
Cậu khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm: "Dây lửa, dây trung tính, dây hồi tiếp... Tìm thấy cực dương, xác định đường dẫn."
Đừng vội, thầy giáo dạy trên lớp rồi.
Quan Ứng Quân rũ mắt nhìn Giản Nhược Trầm.
Mái tóc của thiếu niên bị gió biển thổi có chút rối bời, biểu cảm căng thẳng, trong đôi mắt lộ ra chút bồn chồn khi lần đầu tháo bom, nhưng lại sáng đến lạ thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!