Chương 22: Giang Minh Sơn xong đời

Cậu kéo chặt áo khoác lông vũ, đứng ngây người nhìn những tấm biển quảng cáo neon nhấp nháy ở phía xa, cảm giác mơ hồ lạc lõng chẳng biết hôm nay là ngày nào.

Hôm nay là thứ mấy rồi?

Ngày mai có phải nên quay lại trường học không?

Haiz... cái đại học này...

Rõ ràng sắp tốt nghiệp rồi, giờ lại phải học lại một lần nữa.

Quan Ứng Quân lái xe ra khỏi bãi đỗ, "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

"Anh uống rượu rồi mà?"

"Chỉ có chút đó, đã sớm chuyển hóa hết rồi." Quan Ứng Quân xoay vô lăng, "Không có luật nào quy định uống xong không được lái xe nhỉ?"

Giản Nhược Trầm lục lọi trong ký ức.

Quy định mới về lái xe khi say rượu của Hồng Kông mãi đến năm 1999 mới được ban hành, bây giờ mới 1992, còn lâu lắm.

Cậu vốn định cho qua lần này, nhưng bản năng tuân thủ pháp luật khắc sâu trong DNA khiến miệng không tự chủ được, "Gọi taxi đi, sau này tôi sẽ bố trí cho tổ trọng án một tài xế, phòng khi có tình huống đặc biệt cũng an toàn hơn."

Quan Ứng Quân không muốn chọc cậu giận, đành đỗ xe lại, quẹt thẻ thân phận ra khỏi sở cảnh sát, "Tôi đâu có nhiều tiền vậy."

Lương của hắn phải nuôi tai mắt rải rác khắp Tây Cửu Long.

Thỉnh thoảng còn phải trích một phần ra để sửa xe, rửa xe, bao đội viên ăn mừng sau mỗi vụ án lớn.

Lương tháng 40.000 đô Hồng Kông, cuối tháng nhiều lắm còn dư 20.000.

Bây giờ 20.000 này còn phải dùng để nuôi một cố vấn tổ trọng án – Giản Nhược Trầm.

Không còn một xu dính túi.

Quan Ứng Quân tính toán xong, xe taxi cũng dừng lại trước mặt.

Hắn bình tĩnh nói: "Đưa cậu về trước, cậu ở đâu?"

"Biệt thự trên đỉnh núi của khu Lệ Cẩm Quốc Tế." Giản Nhược Trầm chống đầu, vùi mình vào ghế sau, lười biếng nói: "Anh không cần lo về tiền bạc. Tôi ở đây, đội A sẽ không thiếu tiền."

"Tiền chỉ có giá trị khi được dùng để tạo ra giá trị, nếu không nó chỉ là một đống giấy vụn." Từng lọn tóc của Giản Nhược Trầm bị gió thổi tung lên.

Gương mặt nghiêng trắng nõn được ánh đèn đường thoáng qua chiếu sáng rực rỡ, đôi mắt có sắc vàng nhạt ánh lên vẻ tự tin ngạo nghễ, đầy kiêu hãnh và quyết đoán.

Lóng lánh, ướt át, đẹp đến mê hoặc, có phần câu hồn đoạt phách.

Quan Ứng Quân bật cười, "Chẳng trách Trương Tinh Tông gọi cậu là Thần Tài, cậu đâu chỉ là Thần Tài, cậu là Tán Tài Đồng Tử thì có."

"Mỗi ngày tôi phải tiêu hết 100.000 đô Mỹ thì tiền tiết kiệm mới không phình to như quả cầu tuyết."

Giản Nhược Trầm trêu hắn, "Anh không muốn để tôi tiêu tiền cho đội A sao? Quan sir, anh phải suy nghĩ kỹ nha, có rất nhiều đội trong tổ trọng án Tây Cửu Long muốn có tôi đấy."

Trong giọng nói mang theo chút đắc ý tự tin.

Quan Ứng Quân bó tay với cậu.

Ngay từ vụ án đầu tiên, Giản Nhược Trầm đã bày sẵn thế cờ.

Đầu tiên, cậu thể hiện năng lực trước Trần Vân Xuyên, sau đó nắm bắt cơ hội chuyển khoa, trở thành học trò của Lý Trường Ngọc, rồi phá vụ án của cảnh sát tuần tra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!