Hắn dùng một tay đỡ lấy eo và hông của cậu, để nửa thân trên tựa vào vai mình.
Tay còn lại ngắt cuộc gọi, vứt túi nhựa đang treo trên cổ tay vào thùng rác, sau đó đi về phía chiếc xe đang đỗ bên cạnh chợ đêm gần bến tàu.
Quan Ứng Quân mở cửa xe, đặt người vào ghế phụ.
Trước khi rút tay về, cánh tay hắn bất ngờ bị Giản Nhược Trầm giữ lại.
Cậu lẩm bẩm, "Lò sưởi chúng ta mua đã đến rồi, lão Tam, chúng ta nướng bánh gạo ăn đi, cậu ra ban công lấy ít lê đông lạnh nhé."
Quan Ứng Quân ngẩn ra.
Lê đông lạnh là gì?
Lão Tam là ai?
Hắn cúi người thắt dây an toàn cho Giản Nhược Trầm, liếc thấy cậu chép chép miệng, rồi buông tay ra, lẩm bẩm mơ màng: "Lò sưởi này ấm thật."
Quan Ứng Quân dở khóc dở cười.
Từ nhỏ, thân nhiệt của hắn đã cao hơn người bình thường, uống rượu vào lại càng nóng hơn.
Mà từ khi gặp Giản Nhược Trầm, hắn cứ thấy bức bối khó chịu, đến mức hút thuốc hay uống nước lạnh cũng chẳng giúp ích được gì.
Chẳng hiểu sao, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Giản Nhược Trầm ngủ say không chút phòng bị trên chiếc áo khoác đen, vừa thuần khiết lại vừa có chút gì đó ma mị.
Quan Ứng Quân cau mày, mở cửa xe ghế lái, ngay lúc sắp ngồi xuống, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Quan sir, đã uống rượu thì không lái xe."
Động tác của hắn khựng lại, quay đầu nhìn sang.
Giản Nhược Trầm hoàn toàn không nói gì, vẫn đang ngủ rất say.
Quan Ứng Quân đóng sập cửa xe, đi tìm tài xế lái hộ. Nhưng đi được vài bước, hắn lại không yên tâm, đành quay lại khóa cửa xe rồi mới rời đi. Cuối cùng, hắn túm đại một người thật thà trong chợ đêm bến tàu, đưa cho đối phương 50 tệ, bảo anh ta lái xe đưa họ về Tổng cục Cảnh sát Tây Cửu Long.....
Giản Nhược Trầm ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì bị ánh đèn huỳnh quang trên trần chiếu thẳng vào mắt, làm cậu hơi nheo lại.
Cậu chớp mắt một cái, tầm nhìn dần rõ ràng hơn, thấy bày biện xung quanh quen thuộc đến lạ.
Sao lại là phòng làm việc của Quan Ứng Quân?
Hắn về đây tăng ca rồi à?
Giản Nhược Trầm đưa tay vuốt qua mái tóc rối bù, sau đó vươn tay cầm lấy tay nắm cửa.
Vừa mở ra, cậu liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Quan Ứng Quân, "Cục cảnh sát không phải công ty, chẳng có chuyện tranh giành dự án gì ở đây cả. Vụ án này không phải của nhà anh, cũng chẳng ghi tên anh trên đó, sao tôi lại không thể phá?"
Giản Nhược Trầm thò đầu ra.
Người đàn ông trước mặt Quan Ứng Quân bị câu nói này làm cho tức đến mức ngực phập phồng, thở hổn hển, nghiến răng nói: "Quan Ứng Quân, đội của chúng tôi đã dầm mưa dãi gió, ngày đêm đi điều tra xung quanh, nằm vùng ở Bạch Kim ròng rã hơn một tháng trời. Tất cả tinh lực của mọi người đều dồn hết vào vụ án này, mấy đội viên của tôi ngày nào cũng ngủ ở văn phòng, nửa tháng không về nhà.
Bây giờ anh lại khiến cho nỗ lực của cả đội chúng tôi đổ sông đổ bể!"
Anh ta đập bàn quát: "Giờ đây anh định cứ giữ thái độ như thế này hả?!"
Quan Ứng Quân nhớ đến cách nói chuyện của Giản Nhược Trầm, lời ra đến đầu lưỡi xoay một vòng, cuối cùng lại biến thành giọng điệu tương tự: "Cũng chỉ là một vụ án liên quan đến m** d*m, bên trong đâu có kẻ giết người. Tổ Z các anh điều tra lâu như vậy mà vẫn không phá được, anh thấy do vận may không tốt, hay là thực lực có vấn đề?"
Giản Nhược Trầm: ...
Lời này sao có thể nói với đồng nghiệp được chứ, thế chẳng phải muốn kết thù với người ta luôn à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!