Ông ta trừng mắt nhìn Quan Ứng Quân, giơ tay ôm lấy vai Giang Hàm Dục, ánh mắt lướt qua Giản Nhược Trầm, giọng đầy khinh thường: "Đồ vô phép tắc! Tiểu Hàm, chúng ta về nhà."
Còn về phần Giản Nhược Trầm? Cứ để nó đứng ngoài đường đi!
Ông ta muốn xem thử, con chó vừa khát khao tình cha, vừa mong cầu tình yêu này có thể nhẫn nhịn được bao lâu!
Giang Hàm Dục ngây người.
Ba bị làm sao vậy?
Không thấy quan hệ giữa Giản Nhược Trầm và bên cảnh sát rất tốt sao?
Chỉ cần nắm được Giản Nhược Trầm trong tay, nhà họ Giang bọn họ chẳng phải sẽ có người chống lưng cả trong giới hắc đạo lẫn bạch đạo sao!
Vừa nãy cậu ta đã đóng vai mặt trắng rồi, vậy mà Giang Minh Sơn lại không hiểu ý!
Dáng người Giang Hàm Dục thấp bé, bước chân có chút khó theo kịp Giang Minh Sơn.
Lảo đảo đi đến cửa đồn cảnh sát, cậu ta quay đầu lại nhìn một cái.
Giản Nhược Trầm đang ngẩng đầu nói chuyện với viên cảnh sát cao lớn uy nghiêm bên cạnh, "Anh thật sự muốn để bên kiểm sát khởi tố Giang Minh Sơn sao?"
Quan Ứng Quân ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn của Giang Hàm Dục, nhưng rất nhanh đã dời đi, giọng điệu như có thâm ý: "E là không có cơ hội. Giang Minh Sơn không dám làm lớn chuyện, đám phóng viên ngoài kia nhất định sẽ rút lui."
Nếu không rút, dù tòa án sơ thẩm không thể lột mất một lớp da của nhà họ Giang.
Cũng tuyệt đối có thể khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán.
Quan Ứng Quân nghĩ đến Giang Vĩnh Ngôn đã chết, trong lòng thoáng chút tiếc nuối. Hắn đứng dậy, cụp mắt hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
Giản Nhược Trầm khẽ nói: "Gì cũng được?"
Quan Ứng Quân: "Gì cũng được."
Giản Nhược Trầm liếc nhìn hắn một cái, phát hiện hôm nay Quan Ứng Quân đặc biệt dễ nói chuyện bất thường.
Xem ra chiêu vừa lập công vừa giận dỗi nhỏ kia có tác dụng hơn tưởng tượng.
Giản Nhược Trầm hào hứng hẳn lên: "Vậy đi ăn gà rán và xiên nướng ở quán ăn đêm đi."
Lâu lắm rồi chưa ăn.
Kiếp trước, khi còn ở học viện cảnh sát, chế độ quản lý hoàn toàn khép kín, không thể gọi đồ ăn bên ngoài, cũng không thể ra ngoài mua. Lớp bột chiên gà rán ở nhà ăn đều bị ỉu, cứng đơ, hoàn toàn không có linh hồn.
Quan Ứng Quân không ngờ Giản Nhược Trầm lại chọn món này, "Không sạch sẽ, đổi món khác đi?"
Giản Nhược Trầm cười khẩy một tiếng, từng chữ từng chữ khẽ gọi: "Quan thanh tra?"
Bây giờ, Quan Ứng Quân nghe thấy ba chữ này đều có chút phản ứng thái quá, "Được, cứ quán ăn đêm đi."
Giản Nhược Trầm ngồi vào ghế phụ, hạ cửa sổ xe xuống, chống khuỷu tay lên mép cửa rồi chống cằm, ngắm nhìn khung cảnh ban đêm của Hồng Kông.
Những biển hiệu neon và đèn màu bị khuất phục dưới ánh sáng mặt trời ban ngày giờ đây đều sáng rực, treo lơ lửng lộn xộn giữa bầu trời đêm, tạo thành một khung cảnh chẳng khác nào bước ra từ bộ phim cyberpunk, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Cậu mải mê ngắm nhìn đến mức đầu mũi cũng bị gió lạnh thổi đỏ ửng.
Quan Ứng Quân nghiêng đầu dõi theo ánh mắt của cậu, nhưng trong tầm nhìn của hắn chỉ là những cảnh tượng hết sức quen thuộc, cũng chẳng biết có gì đáng xem đến vậy.
Xe chạy suốt nửa tiếng, dừng ở một xưởng đóng tàu cạnh bến tàu Tây Cửu Long.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!