Chương 2: Nhắm mắt một cái, Thừa kế chục tỷ

Người đàn ông đặt tay trái lên mặt bàn gỗ thô trước mặt, ngón trỏ tay phải hờ hững móc vào quai cốc cà phê, chân mày nhíu lại thể hiện sự thất vọng, "Ngu ngốc!"

Giản Nhược Trầm mơ màng, "Hả?"

Chuyện gì vậy?

Không phải cậu đang ngủ ở ký túc xá của Học viện Cảnh sát Hình sự Hoa Quốc sao?

Đây là đâu?

Giọng điệu người đàn ông bình tĩnh mà lạnh lùng, "Bố cậu Giang Minh Sơn tàn độc và cường thế, nhưng lại nuông chiều đứa con nuôi Giang Hàm Dục hết mức. Giang Hàm Dục chỉ có vẻ ngoài dịu dàng mà thôi. Nếu cậu ta thật sự chấp nhận cho cậu trở về nhà, những năm qua chắc chắn sẽ cố gắng giúp cậu trước mặt bố, chứ không phải để cậu đến cả hộ khẩu của nhà họ Giang cũng không vào được!"

Ông dừng một chút, "Cậu đã được nhận về ba năm, nhưng vẫn chỉ thuê nhà ở bên ngoài để sống."

Giản Nhược Trầm nhíu mày xoa xoa ngón tay.

Bố?

Tổ tiên ba đời nhà cậu đều hy sinh vì nước, từ nhỏ cậu đã được quốc gia nuôi dưỡng, lấy đâu ra bố?

Nhưng cái tên Giang Hàm Dục này cậu có ấn tượng.

Hôm qua cậu theo bạn cùng phòng đi chợ đồ cổ để tìm mua vòng tay, bản thân cậu không hứng thú với việc chà hạt óc chó nên đã ngồi xổm ở sạp sách cũ bên cạnh để đọc tiểu thuyết giết thời gian.

Cuốn tiểu thuyết cậu tiện tay lấy có tên là "Hào Môn", là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ đô thị hư cấu, mà Giang Hàm Dục chính là nhân vật chính trong đó.

Cuốn sách này kể về câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa nhân vật thụ chính yếu đuối vạn người mê Giang Hàm Dục và nhân vật công chính Lục Tiệm, bối cảnh câu chuyện diễn ra ở Hồng Kông những năm 90.

Bề ngoài ngọt ngào, thực chất lại đầy máu me bạo lực, hội tụ đủ mọi thứ xấu xa. Buôn bán nội tạng và tàu cao tốc xuất hiện cùng lúc, một chương có thể vi phạm đến ba loại pháp luật, khiến người đọc nắm chặt nắm đấm, chỉ muốn trực tiếp bắt tác giả tiểu thuyết lại.

Cậu chỉ đọc được vài chương thì không thể đọc tiếp được nữa, dùng phương pháp đọc nhanh như gió quét một lượt đến kết cục.

Kết quả đến cuối cùng, đôi "bích nhân" này đã vi phạm đến mười mấy điều luật mà vẫn không bị trừng trị, ngược lại còn sống hạnh phúc bên nhau.

Giản Nhược Trầm lập tức bị sốc nặng.

Thật trùng hợp, trong cuốn sách này có một nhân vật pháo hôi bị vạn người ghét dùng để làm nền cho nhân vật chính cũng tên là Giản Nhược Trầm, cậu ta vì muốn ở bên nhân vật công chính nên đã chủ động từ bỏ khối tài sản chục tỷ ở lại nhà họ Giang... Hả?

Khoan đã!

Giản Nhược Trầm đột nhiên cúi đầu nhìn tay mình.

Cậu ở trường cảnh sát gần bốn năm, đôi tay sớm đã có vết chai mỏng do luyện tập súng đạn và thể lực, vì lúc rảnh thích nghiên cứu ảo thuật nên móng tay cũng sẽ được cắt tỉa sạch sẽ.

Nhưng đôi tay trước mắt này lại thon dài, yếu ớt không có chút sức lực, đầu móng tay có những vầng trăng non nhỏ xinh, được cắt tỉa tròn trịa tỉ mỉ, thậm chí còn được sơn một lớp dầu bóng bảo vệ màu n*d*, chất lượng sơn móng tay không tốt, thoang thoảng mùi sơn dầu khó chịu.

Đây không phải là tay của cậu.

Trong lòng Giản Nhược Trầm nảy ra một suy đoán vô cùng hoang đường, cậu ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trước mặt.

Người này khoảng 50 tuổi, bên thái dương có vài sợi tóc bạc, dáng vẻ ôn hòa lịch sự, đeo một cặp kính không gọng, phía sau cặp kính là một đôi mắt phượng cổ điển tiêu chuẩn. Ông ta mặc một bộ vest màu xanh lam chàm chỉnh tề tinh tế, trên khuy thứ ba của áo gile cài một dây đồng hồ quả quýt màu vàng.

Sợi dây đồng hồ kéo dài đến túi áo gilê, nặng trĩu rủ xuống bên trong. Nhìn bề mặt túi áo hơi nhô lên hình tròn, có thể đoán được sợi dây đồng hồ này nhất định đang giữ một chiếc đồng hồ bỏ túi quý giá.

Giản Nhược Trầm chăm chú nhìn ông ta, từ trong ký ức lôi ra tên của vị quản gia mang phong cách Anh này, "La Bân Văn, La quản gia?"

"Ừ." La Bân Văn đáp một tiếng, "Tên tiếng Trung của tôi."

Giản Nhược Trầm bóp mạnh vào hõm bàn tay, đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!