Chương 198: Bọn họ yêu nhau, không cần để ý ánh mắt người đời.

Năm 2001, đầu thu, buổi trưa chủ nhật.

Trước cổng biệt thự Lệ Cẩm Quốc Tế trên đỉnh núi.

Liễu Mẫn Ân – Cục trưởng Cục Phòng cháy Chữa cháy mới nhậm chức được một năm – dừng xe ngoài khu vườn, cốp xe chất đầy quà cáp.

Trợ lý của Liễu Mẫn Ân nói: "Vườn rộng thế này, chẳng lẽ chúng ta không lái xe vào mà phải cuốc bộ vào trong sao?"

"Lái xe thì làm sao thể hiện được thành ý?" Trán Lưu Mẫn Ân đẫm mồ hôi.

Khu đất mới khai phá của Cửu Long Thành Trại đã trở thành một công viên, xung quanh là các trung tâm thương mại công nghiệp, câu lạc bộ hàng không, bến phà và trung tâm thương mại Thái Bình Dương mới được xây dựng.

Ngày hôm qua, tại Tân Mậu Thương Thành – dự án thương mại mới do nhà họ Phòng phát triển ở Trung tâm Thái Bình Dương – đã xảy ra hỏa hoạn trong quá trình xây dựng. Cục Phòng cháy Chữa cháy lập tức tổ chức cứu hộ, nhưng do chưa hoàn thiện lối thoát hiểm, cộng thêm lửa bùng phát dữ dội nên việc cứu hộ không thể tiến hành thuận lợi, khiến 50 công nhân và người nhà bị mắc kẹt.

Sau 3 tiếng gọi điện báo cháy và dập lửa, Tòa nhà Tân Mậu đột ngột phát nổ, kết quả có 1 lính cứu hỏa bị thương nặng, và 4 công nhân tử vong.

Đến sáng nay, đám cháy mới được dập tắt hoàn toàn.

Tổ trọng án của Tổng khu Tây Cửu Long đã đến hiện trường lúc 8 giờ sáng nay, và lúc 9 giờ đã xác nhận nguyên nhân vụ cháy có khả năng liên quan đến vi phạm quy trình thi công, tiêu chuẩn phòng cháy không đạt và sơ suất của con người.

Nguyên nhân vụ nổ đang được điều tra.

Liễu Mẫn Ân cực kỳ phiền não, tất cả là do bà Phòng, cứ vừa ép thi công tòa nhà vừa làm lối thoát hiểm để chạy tiến độ.

Giờ thì hay rồi, nếu không dỗ được Giản Nhược Trầm, sự nghiệp của hắn coi như chấm hết.

Hôm nay dù có phải hạ mình tới đâu, chỉ cần Giản Nhược Trầm chịu nới tay, tha cho hắn là được.

Dù đây không phải là vụ án lớn gì, nhưng việc hắn có tiếp tục được ngồi ở ghế Cục trưởng Cục Phòng cháy Chữa cháy hay không, chỉ cần một lời từ Giản Nhược Trầm mà thôi.

Liễu Mẫn Ân hít một hơi thật sâu, xách theo đống quà bước tới trước cổng biệt thự, còn chưa kịp mở miệng đã đụng ngay ánh mắt của La Bân Văn vừa cầm bình tưới nước tản bộ vừa chăm hoa.

La Bân Văn khựng lại, tiện tay giao bình tưới cho người làm vườn, "Anh là?"

Liễu Mẫn Ân lập tức nở nụ cười lấy lòng: "Tôi là Liễu Mẫn Ân, Cục trưởng Cục Phòng cháy Chữa cháy, đến thăm Sở trưởng Giản."

La Bân Văn liếc nhìn Liễu Mẫn Ân và vị trợ lý của hắn đang cầm trên tay những túi lớn túi nhỏ, "Thiếu gia nhà tôi không nhận quà."

Ông thực sự cảm thấy khó hiểu.

Nhà Connaught trông giống người thiếu nhân sâm nhung hươu lắm sao?

"Mời về cho." Nói rồi, La Bân Văn định quay lưng rời đi.

Liễu Mẫn Ân vội vàng ngăn lại, "Có thể gặp mặt một chút không?"

"Cậu ấy vẫn chưa dậy."

Liễu Mẫn Ân bất đắc dĩ đặt quà xuống, lau mồ hôi trên trán, "Chưa dậy?"

Trời trưa nắng chang chang, giờ này mà Giản Nhược Trầm vẫn chưa dậy? Với tính cách cuồng việc như cậu, chắc chắn chỉ là cái cớ không muốn gặp hắn.

"Hôm nay là Chủ nhật, là ngày nghỉ của thiếu gia nhà tôi, mời về cho." La Bân Văn mỉm cười nhã nhặn, lịch sự chỉ huy vệ sĩ: "Alvin, tiễn khách."

Một người đàn ông mặc vest đen, gần như hòa làm một với cổng vườn hoa, bước ra từ góc rẽ.

Anh ta đeo kính đen, biểu cảm khó đoán, cơ bắp căng cứng gần như muốn nứt toác bộ vest.

Alvin lạnh nhạt nói: "Mời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!