Chương 197: Trao Huân chương

Trên sân khấu buổi lễ kỷ niệm, ánh đèn treo cao rực rỡ.

Giữa tiếng nhạc ca múa náo nhiệt, Quan Ứng Quân đã phá vỡ giấc mộng "ăn một mình một nồi cá" của Giản Nhược Trầm: "Về."

Giản Nhược Trầm mím môi, đầy tiếc nuối thở dài một hơi.

Những tiết mục ca hát nhảy múa kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, sau khi tàn tiệc, hai người lại tới khu vực gần Miếu Đại Tiên để xem múa lân.

Hôm nay Giản Nhược Trầm mặc một bộ vest cực kỳ lịch sự, lúc này áo khoác và áo ghi lê đều đã cởi ra, tay áo sơ mi bên trong cũng được xắn lên, lộ ra cánh tay trắng ngần, mịn màng như ngọc.

Vệ sĩ ẩn mình trong đám đông, kín đáo bao quanh bảo vệ an toàn.

Khi đi ngang qua cổng Miếu Đại Tiên, Giản Nhược Trầm lấy mấy que pháo hoa nhỏ cầm trong tay, đợi đến khi đội múa lân cầm đầu rồng đi qua thì mượn lửa từ những người dẫn rồng m*nh tr*n, tay cầm đuốc.

Giản Nhược Trầm nhoẻn cười chen vào trong đám người, một tay vịn lan can, nửa người gần như nghiêng hẳn ra ngoài để mượn lửa. Cả bụng cậu tựa vào lan can, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt cậu, soi sáng vẻ mặt vui tươi lấp lánh, đẹp đến mông lung, thoạt nhìn chẳng khác gì một vị thần tiên lén hạ phàm dạo chơi.

Quan Ứng Quân không kiềm được mà đưa tay ra, ấn nhẹ lên thắt lưng của cậu.

Giản Nhược Trầm mượn được lửa xong, liền thu người lại vội vàng bảo vệ pháo hoa nhỏ, cười nói: "Lấy nhanh đi, nó sắp tóe lửa rồi."

Quan Ứng Quân cầm lấy một que, cùng Giản Nhược Trầm ngắm đèn rồng dài thượt, pháo hoa nhanh chóng tóe ra ánh sáng vàng rực, phản chiếu lên khuôn mặt hai người.

Nhìn gương mặt Giản Nhược Trầm rạng rỡ như ánh mặt trời, trong lòng Quan Ứng Quân có một khoảnh khắc thoáng thất thần.

Giản Nhược Trầm lúc nào cũng hoạt bát, tươi vui, rực rỡ như một mặt trời. Hắn gặp Giản Nhược Trầm năm hắn 26 tuổi, vậy mà giờ đã 5 năm trôi qua rồi.

Cả hai đều không thích tổ chức sinh nhật, nên dường như chẳng mấy ai để tâm đến chuyện tuổi tác. Nhưng lúc này đây, Quan Ứng Quân mới giật mình nhận ra, Giản Nhược Trầm vẫn chỉ mới 24 tuổi, còn hắn đã bước sang tuổi 31.

"Sao vậy?" Khi que pháo dài cháy hết, đèn rồng cũng vừa đi khuất, Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn Quan Ứng Quân.

Chưa đợi người nói chuyện, bỗng một tiếng "keng" vang vọng từ xa.

Tiếng chuông ngân dài, tựa như thời gian cũng ngừng trôi trong tiếng chuông đó.

Tiếp đó lại vang lên hai hồi chuông nữa.

"3 giờ rồi." Quan Ứng Quân thấp giọng nói.

Rất ít người biết Miếu Đại Tiên có chuông, bởi bình thường chuông này không bao giờ vang lên.

Có lẽ, nếu trên đời thực sự có thần tiên, hôm nay họ cũng đang vui mừng.

"Về nhà ngủ thôi." Quan Ứng Quân khẽ nói.

Giản Nhược Trầm vẫn chưa thỏa mãn nói: "Phía sau còn có múa lân."

"Mai còn phải dự lễ trao huân chương." Quan Ứng Quân vừa nói vừa thuận tay ôm ngang người cậu vác lên vai, lôi đi thẳng.

Giản Nhược Trầm nuốt nước bọt, đầu óc mờ mịt..... Vệ sĩ còn đang ở đây mà!

Cậu giơ tay gõ nhẹ vào sống lưng Quan Ứng Quân, mới gõ được hai cái đã bị vỗ một cái rõ kêu vào mông, không đau nhưng ngượng.

"Đừng nhúc nhích."

Khuôn mặt Giản Nhược Trầm lập tức đỏ bừng, bởi vì bị treo ngược trên vai Quan Ứng Quân nên máu dồn lên mặt.

Dân chúng đều đang mải xem múa lân, ngoài những vệ sĩ luôn để tâm đến an toàn của chủ nhân thì chẳng ai để ý đến chỗ này.

Giản Nhược Trầm bị ném lên xe, ngoan ngoãn về nhà tắm rửa ngủ nghỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!