"Có." Quan Ứng Quân vừa nói vừa liếc mắt về phía sau.
Trương Tinh Tông lập tức quay gót chạy đi lấy, rồi nhanh chóng đưa đến tay Giản Nhược Trầm.
Ảnh chụp rất chi tiết.
Từ những bức ảnh này, có thể thấy nghi phạm đúng là mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng. Mọi thứ trong nhà hắn đều được sắp xếp ngay ngắn như thể đã dùng thước đo cẩn thận, không có lấy một sai lệch nào.
Giản Nhược Trầm suy nghĩ một lát, rồi cúi đầu kéo một bên dây rút ở cổ áo hoodie lót bông của mình.
Ban đầu hai dây rút vẫn ngay hàng thẳng lối, nhưng chỉ một động tác, chúng liền trở nên lệch lạc, bên dài bên ngắn, trông rất lộn xộn.
Đinh Cao bĩu môi.
Những động tác nhỏ này thì có tác dụng gì chứ?
Quyết định của Quan sir thật sự quá qua loa.
Một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, có thể hiểu về thẩm vấn hơn những cảnh sát kỳ cựu như bọn họ sao?
Đinh Cao nghiêng đầu, thấp giọng nói với nữ cảnh sát Tất Loan Loan bên cạnh: "Nếu lát nữa cậu ta chẳng thu hoạch được gì, cô nhớ ra dỗ dành chút nhé?"
Tất Loan Loan liếc nhìn anh ta, "Tôi á?"
Đinh Cao lẩm bẩm, "Cũng đâu phải cô không biết tính của Quan sir."
"Lúc tôi mới vào đội, nhìn thấy thi thể là nôn, Quan sir mắng tôi thế nào cô quên rồi à? Giản Nhược Trầm mà không hỏi ra được gì, chắc chắn còn thảm hơn tôi, nếu bị mắng khóc thì làm sao đây?"
Tất Loan Loan nở nụ cười đầy hàm ý: "Anh mấy tuổi, Giản Nhược Trầm mấy tuổi? Anh làm việc hai năm, thành tích tạo ra còn chưa bằng cậu ta làm một đêm ở Hội Sở Bạch Kim. Anh nghĩ Quan sir sẽ đối xử với cậu ta giống với anh à?"
Đinh Cao không nói gì nữa, khoanh tay nhìn về phía phòng thẩm vấn.
Bên trong phòng thẩm vấn.
Phó Nhất Vi đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn cúi đầu ngồi ngay chính giữa ghế thẩm vấn, dáng vẻ bình thản.
Nghe thấy tiếng động, hắn cũng không mở mắt, chỉ điềm nhiên nói: "Những gì nên nói tôi đều đã nói hết rồi, tôi chỉ giết viên cảnh sát tuần tra kia, lý do là để giải quyết phiền phức cho người mình thích, các người có thể trực tiếp đưa tôi đi xét xử ngay, cứ phán tôi tù chung thân cũng được."
Giản Nhược Trầm không lập tức đáp lời, cậu im lặng khoảng mười giây rồi mới chậm rãi nói: "Tôi không tin."
Phó Nhất Vi đột ngột mở mắt.
Giản Nhược Trầm cười một tiếng, "Trông anh có vẻ ngạc nhiên nhỉ?"
"Cũng tạm." Phó Nhất Vi l**m môi, "Làm sao mà đám cảnh sát đó tìm được cậu đến đây? Hôm đó cũng là cậu phối hợp với họ diễn kịch bắt tôi à? Thật không ngờ."
Ánh mắt hắn dừng trên dây rút cổ áo của Giản Nhược Trầm, sợi dây một dài một ngắn kia giống như biến thành hai con rắn, xào xạc bò lên người hắn.
Phó Nhất Vi vô thức dời ánh nhìn.
Giản Nhược Trầm không hề báo trước vỗ mạnh xuống mặt bàn, quát: "Nhìn thẳng vào tôi!"
Bên ngoài phòng thẩm vấn.
Quan Ứng Quân nhướng mày.
Trương Tinh Tông giật bắn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!