Cậu chỉ khẽ liếc qua, đuôi mắt lập tức ửng đỏ, trong một giây, cậu vươn tay túm lấy cổ áo Quan Ứng Quân, mạnh mẽ giật xuống, ghé sát tai hắn thấp giọng nói: "Tôi muốn gì à? Tôi muốn một xã hội pháp trị, muốn thiên hạ thái bình, muốn trước cổng sở cảnh sát tung bay lá cờ đỏ năm sao. Cái này anh có cho tôi được không?"
Yết hầu Quan Ứng Quân trượt xuống một cái.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Giản Nhược Trầm ủng hộ hồi quy*, là một người tỉnh táo.
* Ở đây, "
" (hồi quy) thường được dùng để chỉ việc Hồng Kông trở về dưới quyền quản lý của Trung Quốc vào năm 1997. Trong bối cảnh câu chuyện, câu này có thể mang ý nghĩa rằng Giản Nhược Trầm ủng hộ sự thống nhất hoặc trật tự xã hội sau khi Hồng Kông trở về với Trung Quốc.
Ý nghĩ thứ hai là: Giản Nhược Trầm thơm quá.
Khoảng cách quá gần rồi, trong hơi thở của hắn tràn ngập hương bưởi thanh khiết, thậm chí hắn còn cảm thấy hàng mi cong vút màu nhạt kia có thể quét lên mặt hắn.
Giản Nhược Trầm vừa nói vừa cảm thấy chua xót trong lòng.
Sau khi cậu đến đây, người anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần cũng không còn nữa.
Những người lớn đã nuôi cậu mười mấy năm cũng vĩnh viễn chẳng thể gặp lại.
Những đồng tiền này đối với cậu mà nói căn bản không quan trọng.
Hiện tại, cậu không có bạn bè đáng tin, lúc nào cũng phải đề phòng người khác tính toán, còn phải giúp nguyên chủ báo thù.
Muốn quay về cũng chẳng được.
Vốn dĩ đã phiền.
Cả hai tay cậu nắm chặt cổ áo Quan Ứng Quân rồi mạnh mẽ đẩy hắn ra phía sau, giọng nói lạnh băng: "Trong mắt Quan thanh tra, chỉ có người có mưu đồ khác mới xứng làm việc tốt sao? Anh có thể nghĩ muốn tống hết tội phạm vào tù, chẳng lẽ người khác lại không được?"
Quan Ứng Quân không phòng bị, bị đẩy lui về sau hai bước, ngập ngừng một lát mới nói: "Tôi không có ý này."
Hắn là thật sự muốn nói chuyện thẳng thắn với cậu: "Tôi chỉ..."
"Đủ rồi!" Sắc mặt Giản Nhược Trầm nặng nề, "Quan thanh tra, anh cần phải hiểu rõ một chuyện."
"Tôi giúp anh phá án, đưa manh mối cho anh, không phải để anh nắm được nhược điểm rồi đến thẩm vấn tôi. Chưa nói đến việc tìm ra hung thủ vụ án Phùng Gia Minh. Chỉ nói nếu không có tôi, anh phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể từ chỗ Hoắc Tiến Tắc hỏi ra manh mối của Giang Vĩnh Ngôn? Anh phải thức bao nhiêu đêm, mới có thể tìm được nghi phạm lần này?"
Cậu nâng cao giọng, lặp lại lời Quan Ứng Quân từng nói ngày hôm qua: "Anh chuẩn bị cầm cái thiệp mời kia để người của anh đi hỏi. Sau đó lại cầm ảnh chụp đi tìm từng nhà từng nhà sao?"
Quan Ứng Quân á khẩu.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và hốc mắt đang ửng đỏ của Giản Nhược Trầm, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, không biết nếu mở miệng nữa, đôi mắt trước mặt này có đột nhiên ướt át, rơi lệ hay không.
Giản Nhược Trầm cúi người nhặt hai cuốn album mà Quan Ứng Quân tạm thời đặt trên ghế lên, giọng điệu hờ hững: "Tôi nghe Trương Tinh Tông nói tổ trọng án không có tiền, bỏ tiền ra mua chứng cứ về..."
Cậu hít sâu một hơi, dừng một chút, nuốt nửa câu còn lại xuống, sau đó ngước mắt quét qua Quan Ứng Quân một cái, sắc mặt lạnh nhạt: "Quan thanh tra, anh phải rõ, tôi cũng không nhất thiết phải làm cố vấn cho các anh! Là thầy Lý không tiện đến nên mới đổi thành tôi. Bây giờ xem ra, đội A tổ trọng án các anh hình như không cần cố vấn lắm."
Dứt lời, cậu "bốp" một tiếng khép lại hai tập album trong tay, mạnh mẽ ném vào lòng Quan Ứng Quân.
Mang gương mặt bình thản, tâm trạng sảng khoái, cậu chỉnh lại áo khoác, kéo mạnh cửa phòng nghỉ rồi sải bước rời đi.
Lúc rời đi còn không quên dằn mạnh cánh cửa một cái.
Cánh cửa gỗ của phòng nghỉ va mạnh vào khung, phát ra một tiếng "rầm" chát chúa, sau đó bật ngược lại rồi đập vào bức tường phía sau.
Tiếng động lớn đến mức thành viên đội D gần phòng nghỉ và phòng trà nước nhất cũng thò đầu ra xem.
Quan Ứng Quân đứng giữa phòng nghỉ, lạnh lùng liếc qua một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!