Chương 13: Quan Ứng Quân hơi khựng lại

Anh ta chẳng buồn chỉnh lại mái tóc bù xù vì ngủ trên giường xếp, mà vội vã lao vào phòng nghỉ bên cạnh hô to: "Tổ A họp!" 

Những người bên trong, kẻ đang gục xuống bàn, người thì nằm dài ngủ gật, đều lập tức trở mình ngồi dậy, ai nấy đều mắt mờ ngái ngủ, quầng thâm lộ rõ, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi. 

"Trương Tinh Tông, cậu bị gì thế hả? Không thể nói bình thường được à?" 

"Phải đó! Suýt nữa tôi bị cậu dọa cho đứng tim rồi!" 

"Lần sau mà đến lượt cậu ngủ trưa, tôi sẽ lấy radio bật nhạc rock bên tai cậu..." 

Trương Tinh Tông cười ngây ngô, "Mau dậy đi, Quan sir mời được thầy Lý Trường Ngọc đến rồi, tôi còn xin được chữ ký nữa." 

"Thật sự mời được rồi à?" 

"Chữ ký? Ngầu đấy." 

Mang theo sự tò mò đối với nhân vật truyền kỳ, mọi người nhanh chóng trở về chỗ làm việc. 

Quan Ứng Quân giới thiệu với mọi người: "Vị này là thầy Lý Trường Ngọc, từng làm việc ở bộ phận phân tích hành vi của FBI, hiện đang làm giáo sư ở đại học Hồng Kông, bên cạnh là học trò của thầy ấy, Giản Nhược Trầm." 

Mọi người đối diện nhau gật đầu, coi như là chào hỏi. 

Cùng lúc đó, ai nấy đều có chung một suy nghĩ: Cậu học sinh này đẹp trai quá trời! Đường nét khuôn mặt hài hòa, làn da trắng mịn như ngọc, khí chất ung dung thanh thoát. 

Là kiểu mà bọn b**n th** giết người thích nhất. 

Quan Ứng Quân gõ gõ lên bảng trắng, đi thẳng vào vấn đề, "Ai trong số các cậu tóm tắt vụ án xem nào?" 

Trương Tinh Tông xung phong, "Để tôi." 

Anh ta đi đến trước bảng trắng, "Nạn nhân lần này là một cảnh sát mặc quân phục thuộc Sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ, phụ trách tuần tra khu vực xung quanh Đại học Hồng Kông. Đồng thời cũng chính là người đầu tiên phát hiện ra vụ án vứt xác trong rừng cây nhỏ của trường." 

"Thi thể của nạn nhân được một bác lao công phát hiện vào lúc 11 giờ trưa nay, địa điểm nằm trong con hẻm phía sau của Câu lạc bộ Bạch Kim, gần đại học Hồng Kông. Khi được tìm thấy, nạn nhân mặc thường phục, người đầu tiên báo án cũng chính là bác lao công này." 

Trương Tinh Tông dùng nam châm cố định tấm ảnh của ông lão lên bảng trắng. 

Khuôn mặt ông lão sạm đen vì nắng gió, nếp nhăn sâu hoắm, lưng còng xuống. 

Trương Tinh Tông nói: "Sau khi nhìn thấy thi thể thì ông cụ ấy đã hoảng loạn báo cảnh sát, chúng tôi đã tiếp xúc rồi nhưng không hỏi được gì cả. Lúc còn sống nạn nhân không hề kết thù với ai, khả năng bị sát hại vì tư thù là rất thấp." 

Anh ta thở dài một tiếng, "Tóm lại là không có manh mối gì cả—" 

Quan Ứng Quân nói: "Cũng không phải là hoàn toàn không có." 

"Khi tôi nhận được tin về cái chết của viên cảnh sát này, Giản Nhược Trầm cũng vừa nhận được một tấm thiệp mời." 

Quan Ứng Quân cầm túi vật chứng chứa tấm thiệp, ghim lên bảng trắng. 

Bốn chữ lớn, đen đậm, nổi bật chiếm trọn tầm mắt của mọi người. 

Quan Ứng Quân thuật lại chi tiết về người đưa thư, rồi tổng kết: "Tấm thiệp mời này có khả năng lớn là liên quan đến vụ án. Tính đến thời điểm hiện tại, manh mối duy nhất của chúng ta chính là nó, cùng với chiếc thẻ VIP của Câu lạc bộ Bạch Kim được gửi kèm." 

Không gian chìm vào tĩnh lặng. 

Việc không có manh mối trong quá trình phá án là chuyện bình thường. Đã có không ít lần cảnh sát phải ngày đêm truy tìm manh mối suốt nhiều tháng trời, đi gõ cửa từng nhà nhân chứng nhưng cuối cùng vẫn tay trắng. 

Giản Nhược Trầm nhìn dáng vẻ đầy khí phách của nạn nhân lúc còn sống trên bảng trắng, trong lòng dâng lên cảm giác nặng trĩu. 

Sinh mệnh của một người lại mỏng manh như sợi lông tơ, nhẹ nhàng tan biến nhưng rồi lại hóa thành ngọn núi ngàn cân, đè nặng lên tim. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!