Chương 12: Vào sở Cảnh sát

Quan Ứng Quân đáp: "Cậu ấy có liên quan đến vụ án này. Với lại, chẳng phải thầy muốn cậu ấy làm cố vấn sao, cháu đưa cậu ấy đi làm quen với mọi người trước."

Lý Trường Ngọc gần như đảo tròng mắt, "Cháu cứ thế mà giới thiệu người cho đồng đội của mình à? Không làm việc theo kiểu đó được. Không thể để một mình cháu đưa Giản Nhược Trầm đi được, chú cũng đi."

Tránh để ai đó nổi cơn cục súc rồi bắt nạt người ta.

Quan Ứng Quân không bày tỏ ý kiến, bước đến quầy thanh toán hóa đơn.

Giản Nhược Trầm liếc qua tờ hóa đơn, ba người ăn hết tận 4000 tệ.

Xương dê nướng 900 tệ một cái, đắt gấp 4,5 lần mì sợi, ngay cả cánh gà nướng cũng 50 tệ một đôi.

Bữa ăn này trực tiếp làm cho cái ví tiền sờn mép của Quan Ứng Quân xẹp lép.

Nhân lúc khách thanh toán, cậu nhân viên chạy vặt ham tiền đã thông báo tình hình với quản lý, nhanh chóng lái xe đến trước cửa, vẻ mặt hăm hở.

Lý Trường Ngọc đo thử vòng eo của mình, rồi nói với Giản Nhược Trầm: "Em và Quan Ứng Quân ngồi ghế sau đi, hàng ghế sau của xe này không rộng lắm, thầy mà ngồi vào thì không đủ chỗ."

Giản Nhược Trầm không muốn ngồi sát Quan Ứng Quân, nhưng lại biết thầy trò ngồi sát nhau thì không hay lắm, người khác nhìn thấy sẽ đàm tiếu, đành đáp một tiếng, rồi chui vào phía trong.

Cậu muốn thắt dây an toàn, nhưng phát hiện dây an toàn ở ghế sau có vẻ như đã lâu không ai dùng, bị nhét vào khe ghế, khó mà móc ra được, thế là đành thôi.

Quan Ứng Quân vừa ngồi vào, chiếc ghế sau vốn rất rộng rãi lập tức trở nên chật chội, đôi chân dài của hắn căn bản không thể khép lại được, phải dang ra mới nhét vừa vào khoảng trống giữa ghế trước và ghế sau.

Để giữ khoảng cách xã giao tối thiểu, Giản Nhược Trầm bị ép đến mức gần như dán sát vào cửa xe.

Nhưng khoảng cách này nhanh chóng bị kỹ năng lái xe siêu phàm của tài xế phá vỡ.

Chiếc Toyota lao vun vút về hướng Tây Cửu Long.

Khi xe vào cua, Giản Nhược Trầm bị quán tính hất sang bên phải, đầu tiên là trán va vào vai Quan Ứng Quân, sau đó lại trượt xuống, đập vào ngực hắn, lọt thỏm vào lồng ngực rắn chắc đầy đặn của đối phương.

"Xin lỗi." Cậu khó khăn ngồi thẳng người, quay sang dồn hết sức lực kéo dây an toàn bị kẹt ra.

Tiếng khóa vang lên "cạch" một tiếng.

Thắt dây an toàn xong, Giản Nhược Trầm buộc phải ngồi vào giữa ghế.

Vị trí mà cậu cố tình nhường cho Quan Ứng Quân ban nãy cũng không còn nữa, hai người hoàn toàn kề sát chân nhau.

Quan Ứng Quân không lộ vẻ gì, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Với tốc độ này, còn 10 phút nữa mới đến sở cảnh sát...

Đây là lần đầu tiên hắn thấy đường về sở lại dài đằng đẵng như vậy.

Quan Ứng Quân chậm rãi điều hòa nhịp thở, hắn gần như muốn nín thở, nhưng mùi hương bưởi nhàn nhạt vẫn không ngừng len lỏi vào mũi.

Mùi hương nhàn nhạt này có cảm giác tồn tại rất mạnh, gần như lấn át cả mùi trà của thuốc lá trong khoang mũi hắn.

Hắn hạ cửa kính xuống.

Gió lạnh tràn vào xe.

Giản Nhược Trầm liếc hắn một cái, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên mình.

Bên đường, một chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ rượu vang lướt qua. Cậu chỉ từng thấy loại xe này trên TV, nhất thời cảm thấy mới lạ, đôi mắt cũng mở lớn theo bản năng.

Giữa trưa, các cửa hàng hai bên đường đều mở cửa, những tấm biển hiệu chữ đỏ nền xanh và chữ trắng nền vàng chồng chéo treo lơ lửng giữa các tòa nhà, hắt lên ánh phản quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!