Không phải nhà hàng kém chuyên nghiệp, mà là Quan Ứng Quân đang cố tình thử cậu.
Quan Ứng Quân dùng dụng cụ mở nắp chai, rót rượu vang vào bình thở.
Hương rượu đậm đà lan tỏa, như một lời khiêu khích thầm lặng.
Giản Nhược Trầm trêu chọc, "Quan sir, để tôi có thể lấy được chút tin nội bộ, anh thật sự đã tốn không ít tâm tư."
Cậu đứng dậy cởi áo khoác ngoài và lớp áo giữ ấm bên trong, treo lên giá mắc áo ở góc phòng riêng, đi đến bên cạnh Lý Trường Ngọc đang lộ vẻ khó xử, "Thầy Lý, để em giúp thầy nhé?"
"Được." Lý Trường Ngọc khẽ đáp.
Quả là khéo léo, thật là khiến người ta yêu thích.
Dù bị người ta thăm dò cũng vẫn biết tiến thoái có chừng mực, còn biết quan tâm đến người lớn tuổi trước.
Giản Nhược Trầm đeo găng tay vào, nhẹ nhàng tách sạch thịt ra khỏi khúc xương. Cuối cùng, cậu dùng phần đuôi của chiếc thìa sắt khẽ cạy một cái, để lộ phần tủy bên trong.
Cậu tháo găng tay bẩn, rút khăn giấy lau sạch thìa, rồi đặt thìa bên cạnh phần tủy xương, đẩy đĩa về phía Lý Trường Ngọc: "Thầy Lý, xong rồi. Thầy cẩn thận kẻo nóng."
Lý Trường Ngọc ôn hòa nói lời cảm ơn.
Quan Ứng Quân nhất thời chấn động, hơi thở cũng ngừng lại một chút.
Hắn cứ tưởng sau khi Lý Trường Ngọc xem đoạn ghi hình thẩm vấn và hồ sơ lời khai của Giản Nhược Trầm, dù không cảnh giác thì ít nhất cũng sẽ nghi ngờ.
Không ngờ Giản Nhược Trầm vừa làm một loạt thao tác, Lý Trường Ngọc đã hài lòng đến mức muốn nhận người làm đại đệ tử khai sơn rồi.
Giản Nhược Trầm mỉm cười, rót ba ly rượu vang, cậu nâng một ly trong số đó lên với Quan Ứng Quân nói: "Quan sir, cảm ơn anh đã cho thầy Lý xem đoạn ghi hình, để tôi có thể quen biết một người thầy tốt như vậy. Cũng cảm ơn anh đã chuẩn bị sẵn sàng để cho tôi biết tin tức về Giang Vĩnh Ngôn. Tôi biết cảnh sát hình sự phải làm việc theo quy định."
"Anh là đội trưởng tổ trọng án, phải làm gương, tôi sẽ không làm khó anh."
Nói rồi, cậu nâng ly rượu chạm vào ly trước mặt Quan Ứng Quân, "Kính anh một ly."
Thủy tinh va vào nhau, vang lên tiếng lanh canh trong trẻo.
Giản Nhược Trầm ngửa đầu uống cạn một hơi.
Chiếc cổ thon dài hơi ngả về sau, yết hầu thanh mảnh khẽ chuyển động, khi cúi đầu xuống, hai má đã ửng lên sắc đỏ mơ hồ. Mái tóc bạc khẽ rung nhẹ, có vài lọn lòa xòa rủ xuống bờ vai.
Đôi mắt màu hổ phách giấu vẻ tinh ranh, phản chiếu ánh đèn lấp lánh, khiến người ta không sao dời mắt được.
Quan Ứng Quân thu lại ánh nhìn, nâng ly nhấp một ngụm rượu: "Không khó xử gì cả."
Lý Trường Ngọc vừa ăn thịt vừa làm bộ như không nghe ra ẩn ý trong câu nói.
Dù sao cái tính ngang bướng của tên nhóc Quan Ứng Quân này, cũng nên có người đến trị một phen.
Quan Ứng Quân giục: "Ăn đi, lát nữa nguội thì không ngon nữa đâu."
Giản Nhược Trầm đeo găng tay vào, gặm xương.
Dù sao cũng không phải cậu trả tiền, trước đây khi còn ở trong khu nhà tập thể ăn cơm chung nồi, cậu cũng gặm như vậy.
Không hổ là Hoàng Ký, xương ống mềm nhừ đậm vị, thơm ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Quan Ứng Quân chăm chú quan sát từng đường nét trên khuôn mặt Giản Nhược Trầm. Hắn lướt qua gò má hơi gầy vì nhai mạnh, đôi má phồng lên, hàm răng trắng đều và bờ môi đỏ au do ăn uống, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của phẫu thuật thẩm mỹ hay dao kéo.
Linh động tự nhiên, xinh đẹp trời phú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!