Chương 9: (Vô Đề)

"Muốn xem tập tranh của tôi không? Có vài tác phẩm không tồi, cố ý mang ở nhà đến đây." Hắn để lên giường một tập sách.

Tôi nhìn cuốn sách này, lại nhìn rất nhiều sách trong phòng, vui vẻ cười nói:

"Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh."

"Nếu cảm thấy mệt, có thể nằm dựa vào gối đọc, tôi đi lấy cho cậu tách trà." Hắn nhảy xuống giường rồi rời khỏi phòng.

Tôi xem tập tranh chốc lát, rồi đi ra chỗ giá sách.

Edward có vẻ rất hứng thú với khoa học tự nhiên, loại sách nào cũng có, tôi thậm chí còn thấy có một quyển giải phẫu học. Mỗi quyển sách đều được bọc bìa da, nhìn ra rất tinh xảo, trên tầng cao nhất của giá sách có một quyển , tôi tưởng là sách thám hiểm, nên kiễng chân lên lấy.

Không ngờ giá sách quá cao, tôi chẳng những không với tới cuốn kia, còn làm rớt vài cuốn xuống đất. Bên trong quyển sách bị rớt rơi ra rất nhiều hình phác họa. Tôi nhặt quyển sách đó lên, kinh ngạc phát hiện trong đây còn kẹp rất nhiều bức phác họa khác.

Trong tranh là một thiếu niên, thân thể thon dài, tướng mạo thanh tú, tóc mềm rũ ngang mặt, mỗi bức là một thần thái khác nhau, có thể thấy người vẽ tốn không ít tâm tư, ở cuối còn có một bức vẽ thiếu niên đang khỏa thân.

"Cậu muốn dùng mấy viên đường?"

Edward bưng tách trà đi tới, nhìn thấy đồ vật trên tay tôi, sắc mặt thoáng cái tái nhợt.

Hắn đi tới vài bước, giựt cuốn sách tôi đang cầm, lớn tiếng với tôi:

"Sao cậu dám! Đồ vật của tôi ai cho cậu tùy tiện đụng vào! Thực quá vô lễ! Gia đình cậu không có dạy cậu sao!"

Tôi bỗng nhiên ý thức được mình đang xâm phạm riêng tư của người khác, lập tức lắp bắp giải thích:

"Rất xin lỗi, tôi không cố ý, tôi làm rớt cuốn sách, nên…"

Edward hít một hơi thật sâu, nắm chặt quyển sách kia nói:

"Xin thứ lỗi cho tôi hiện tại không có tâm tình tiếp đãi cậu, xin cậu đi khỏi đây. Tôi cần thu dọn một chút."

"Thật sự rất xin lỗi."

Tôi chật vật ra khỏi phòng ngủ của hắn, trong lòng oán giận chính mình sao lại bất cẩn như vậy.

Ngày hôm sau, trời có vẻ quang, vài tia nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ, nhưng trời lại có vẻ lạnh hơn, ngoài mái hiên xuất hiện một phiến băng thật dài. Học sinh dần dần quay lại trường, bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Tới chiều Edward mới xuất hiện, hắn có vẻ thấp thỏm, ấp a ấp úng hỏi tôi:

"Adam, đêm qua cậu ngủ ngon không?"

Tôi vội vàng xin lỗi hắn:

"Cậu tha thứ cho tôi nhé, đều là lỗi của tôi."

Edward đồng tử hơi co rút, nhìn tôi nói:

"Không phải cậu sai, là tôi quá nóng nảy, không nên to tiếng với cậu."

"Cậu không để ý là tốt rồi."

Tôi nói.

"Chuyện đó…cậu cảm thấy mấy thứ đó thế nào?" Hắn khẩn trương hỏi tôi.

Mấy bức vẽ à? Tôi nói:

"Rất đẹp, cậu vẽ rất sinh động, hèn gì giáo viên rất thích cậu."Ý tôi là người trong tranh, cậu cảm thấy người trong tranh thế nào?Hắn lại vội hỏi.Người? Người đó tôi có quen sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!