Chương 8: (Vô Đề)

Tôi thoáng ngẩn ngơ, tròn mắt nhìn hắn.

Đối phương vội vàng quay qua, cau mày nhìn tôi hỏi:

"Tại sao ngài không trả lời? Quý ngài Konstatin?"

À… Tại sao hắn muốn mời tôi đến nhà hắn đón Giáng Sinh?

"Ta biết trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, ta vẫn không cho là ta sai, nhưng thân là một quý ông, ta được giáo dục phải biết rộng lượng, cho nên ta đã không quản ngài mạo phạm đến ta, mà còn có ý mời ngài đến nhà ta ăn lễ.

Ngài không cần lo lắng, tuy rằng ngài chỉ là con của địa chủ nông thôn, nhưng ta đại diện người nhà của ta đón tiếp ngài, cả nhà bá tước Freamunde đều nổi danh là nhiệt tình hiếu khách." Hắn cao cao tại thượng nói.

Thằng nhóc này lải nhải cả buổi, nhưng tôi nghe cũng hiểu sơ sơ. Đại khái là bổn thiếu gia không thèm chấp hiềm khích lúc trước, tha thứ cho ngươi, còn mở lòng từ bi mời ngươi tới nhà, lại không mau đồng ý.

Thằng nhóc này còn nhỏ tuổi sao ăn nói lại thiếu tự nhiên như vậy.

Lúc ấy tôi không hề biết, Edward đã phải lấy hết can đảm, buông bỏ tính khí cao ngạo mà giải thích với tôi, không biết phải chuẩn bị mất bao lâu, nói một hơi liên tục không ngừng nghỉ.

"Xin lỗi, e rằng tôi không thể nhận lời ngài."

Tôi không chút do dự cự tuyệt.

Hả! Hắn hất cằm nhìn tôi, khóe miệng mím chặt, rất lâu sau mới nói:

"Ta có thể mạo muội hỏi một chút…tại sao? Ngài ghét ta?"

Chẳng hiểu vì sao, tôi lại cảm thấy giọng hắn có chút ủy khuất.

"Tôi không ghét ngài, tôi chỉ cảm thấy hơi lo lắng khi đến nghỉ lễ ở quý phủ." Tôi nói.

Hắn nóng nảy đứng lên:

"Ngài không cần lo lắng, người nhà của ta rất thân thiện, chỉ cần là bạn của ta, đều được họ hoan nghênh."

"Rất xin lỗi, tôi đã quyết định rồi."

Hắn thất vọng cúi đầu, mãi cũng không mở miệng.

Tôi nhìn hắn như vậy lại thấy đáng thương, vì thế nói:

"Chờ ngài ăn Giáng Sinh xong quay lại, tôi sẽ tặng quà cho ngài."

Hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi.

"Ngài mới nói tôi là bạn của ngài, hy vọng tôi không hiểu sai ý câu này." Tôi cười cười với hắn.

"Đương nhiên, đương nhiên." Hắn hưng phấn nhìn tôi, nhưng lại cảm thấy có chút thất lễ, lại thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm mặt nói:

"Ta thật vui vì có thể hóa giải hiềm khích với ngài, lại còn có thể trở thành bạn bè, ta sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay, phong độ lễ tiết và đại nghĩa sáng suốt của ngài khiến ta rất ấn tượng."

Tôi cũng muốn đáp trả một câu, ngài làm bộ làm tịch nghiền ngẫm từng câu từng chữ cũng khiến tôi rất ấn tượng, bất quá ra đến miệng lại thành:

"Đây là vinh hạnh của tôi."

"Không có bạn bè xung quanh, ngài trải qua Giáng Sinh một mình sẽ rất cô đơn, nhưng không cần lo, ta sẽ nhanh chóng quay lại." Hắn hơi cúi người nói với tôi.

Tôi vốn tưởng hắn chỉ lịch sự nên nói vậy, không ngờ hắn mới về nhà được ba ngày, vừa hết ngày lễ đã vội vàng quay lại.

Mới đến nơi đã chạy đến tìm tôi, trên người còn mặc áo khoác dính lấm tấm bông tuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!