Viện trưởng!" Có người thất thanh kêu lên.
Một vị mặc áo tu sĩ màu đen đứng ngoài cửa, ông ấy là mục sư trong học viện, thân phận rất cao, tất cả học sinh đều kính sợ ông. Hiện tại ông đang đứng ở cửa, gương mặt già nua nghiêm nghị, có vẻ đang rất tức giận.
Khiến tôi kinh ngạc hơn chính là John đang đứng cạnh ông ấy, cậu ta không phải đang trốn trong phòng sao? Sao lại ở đây?
John lau nước mắt chạy đến bên cạnh tôi:
"Đừng, Adam, đừng vì tôi làm chuyện này, cậu không đáng bị hạ nhục như vậy."
"Đứa bé này khóc lóc đến tìm ta, nói sẽ tình nguyện bỏ học, không cần bạn mình chịu nhục nhã như vậy. Ta lần đầu tiên thấy chuyện này, trường chúng ta muốn thu nhận học sinh thế nào, không mượn người ngoài xen vào, ngài trưởng giáo vụ, ngài nói xem đúng không?"
Tu sĩ nghiêm khắc nhìn vị trưởng giáo vụ mập mạp bên cạnh.
Trưởng giáo vụ toát mồ hôi hột:
"Ngài nói rất đúng, tôi nào có ý đuổi đứa trẻ này đi bao giờ."
"Không có là tốt, trường Locker đã được quốc vương ban chỉ sáng lập hơn một trăm năm nay, trở thành cái nôi đào tạo nhân tài. Thật đáng tiếc, hiện giờ trường chỉ toàn con cháu quý tộc theo học, nhưng tôn chỉ của trường vẫn không hề thay đổi, ta hy vọng mỗi người ở đây đều nhớ kỹ điều này."
Tu sĩ lớn tiếng nói.
Sau đó, tu sĩ nhìn tôi, ánh mắt sắc bén có vẻ hiền dịu lại, vẫy tay: Lại đây, con trai.
Chào ngài. Tôi cúi đầu chào ông ấy.
"Ta muốn biểu dương đứa trẻ tốt như con, hành vi hôm nay của con vô cùng dũng cảm, con bảo vệ cho bạn của con là rất anh dũng, tuy rằng con hạ mình trước người khác, nhưng lại thắng được phẩm cách cao quý." Tu sĩ nói.
Không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy, tu sĩ việc trưởng tận tay trao cho tôi một chiếc huy chương bằng bạc, đây là phần thưởng rất cao quý, bất kỳ ai có được đều muốn đeo trên áo choàng khoe khoang khắp nơi.
Quan trọng hơn cả, sau chuyện này không chỉ tôi mà cả John đều được bạn học chấp nhận, quả thực là chuyện tốt.
Nhưng có một người không vui.
Edward âm trầm nhìn tôi rất lâu, có cảm giác như chốc lát thôi hắn sẽ nhào qua đánh tôi một trận. Thế nhưng hắn cứ trừng trừng nhìn như vậy mà chẳng làm gì.
Sau đó ít lâu tôi phát hiện, vị tiểu quý tộc lòng dạ hẹp hòi này bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước mắt tôi.
Trường học có rất nhiều lớp học tự do, tùy ý học sinh lựa chọn, chương trình học của tôi từ đầu đã dày đặc, từ sáng đến tối không có thời gian nghỉ ngơi.
Mà vị tiểu quý tộc kia không biết đào đâu ra thời khóa biểu của tôi, suốt ngày lẽo đẽo theo sau, khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy có một ánh mắt âm trầm theo dõi mình.
Kỳ lạ hơn là, khi tôi cố ý hòa giải với hắn, hắn lại lạnh lùng không thèm nhìn tôi. Đến khi tôi không thèm quan tâm thằng nhóc thích làm mình làm mẩy này nữa, quyết định làm lơ, hắn lại tìm đủ mọi cách gây chuyện.
Ví dụ như hiện tại.
"Tôi cho rằng ban bố lần này rất có ý nghĩa trong việc ổn định quốc gia, giúp tăng sự linh động giữa các tầng lớp giai cấp, làm dịu đi mâu thuẫn giữa các tầng lớp nhân dân với nhau." Tôi nói.
Rất tốt, mời ngồi.
Giáo viên pháp luật hài lòng nói:
"Còn ai có ý kiến gì không?"
Lập tức, hắn đứng lên: "Cái nhìn của ta lại khác, ta cho rằng bộ pháp luật có rất nhiều điểm yếu, nó khiến người trong xã hội thượng lưu mất đi chí tiến thủ, thịnh hành lối sống xa hoa lãng phí, cứ thế, giai cấp quý tộc sẽ càng ngày càng ù lì, thậm chí, con người sẽ trở nên vô cảm, bất kể tình thân, ai ai cũng ham làm giàu, vì tiền quên nghĩa.
"Giáo viên pháp luật nghe vậy càng hứng thú với tác phong tiến bộ và từ ngữ cao siêu:"Lập trường rất vững chắc, quan điểm này tại đại học luật cũng gây ra rất nhiều tranh luận, tuổi nhỏ mà có thể nhìn ra được thật không dễ dàng, rất tốt."
Đánh giá của giáo viên đối với thành tích của học sinh rất quan trọng, vì thế chỉ trong mấy ngày, tôi đã nỗ lực trở thành học sinh được giáo viên yêu thích nhất. Bất quá tôi nỗ lực là vì học bổng, còn vị tiểu quý tộc này là vì cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!