Edward nói với tôi, hắn muốn đánh ván bài cuối cùng với bá tước Freamunde.
"Có thể ông ta sẽ tố cáo chúng ta, nhưng ta vẫn phải cho lão ấy biết, ta dù có chết cũng không rời xa em." Edward nhìn tôi nói:
"Năm mười tám tuổi ông ta đã ép chết ta một lần, cho dù như vậy, ta cũng chưa từng oán hận lão, bởi vì mạng này là được ông ấy nuôi lớn. Gặp được em khiến ta có thể sống lại thêm một lần nữa, nếu lần này ông ấy còn muốn ép chết ta, ta cũng không còn cách nào khác, cùng lắm thì chết chung."
"Cậu không nên quá kích động."
Tôi lo lắng nói.
Edward cười nói:
"Yên tâm đi, bá tước là kẻ thức thời, ta chỉ cần cho lão ấy đầy đủ lợi ích, lão sẽ không đối đầu với chúng ta nữa."
"Nhưng làm thế nào? Anh trai cậu không thể sinh con nối dõi…"
"Quý tộc tự có cách của họ." Hắn vỗ vai tôi nói:
"Vào lúc nguy cấp nhất, bọn họ sẽ tự có biện pháp, không cần quá lo lắng."
Như vậy, tôi và Edward hẹn ước, vài ngày sau sẽ cùng nhau trốn khỏi nước Anh
Trong lúc Edward sắp xếp mọi chuyện, tôi đến từ biệt vợ chồng Anna. Anna đang trong giai đoạn ốm nghén, mỗi ngày đều nôn ói liên tục, nghe nói tôi muốn ra nước ngoài, cô bé vô cùng kinh ngạc, khóc lóc không cho tôi đi.
Tôi cương quyết nói mình muốn đi khắp nơi truyền đạo, dù có thế nào cũng vẫn phải đi.
Mike khuyên nhủ Anna rồi đưa vợ về phòng nghỉ ngơi, sau đó trầm mặc nhìn tôi:
"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cậu cứ yên tâm."
Việc chúng tôi muốn rời khỏi Anh đã nói với Mike từ trước, cậu ta tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng lại không nói gì.
Dù sao nếu tôi và Edward muốn ở bên nhau, thì không thể nào ở lại đây được nữa.
"Phải thường xuyên viết thư về, tôi muốn biết tin tức của hai người." Mike nói.
Được. Tôi và Mike ôm chào từ biệt.
Còn có một người khiến tôi không yên lòng là John, chúng tôi là bạn từ thuở niên thiếu, tôi còn được ngài Martin giúp đỡ rất nhiều.
Lúc tôi tới chào từ biệt, ngài Martin đang bận rộn lo chuyện hôn sự cho John, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất, chính là đối tượng kết hôn của John không ai khác chính là tiểu thư Bonnie.
Khó trách tại sao ai nấy đều yêu thích nam tước Hale, ông ta qua là một người bình dị, hiểu chuyện. Con trai ông ta cưới con gái của một thương nhân, nhận được mười ngàn bảng. Con gái lại gả cho con trai thương nhân, nhận về một mối làm ăn rất tốt từ ngài Martin, mọi người cười nhạo ông ta sao?
Cũng có thể, nhưng ai cũng sẽ phải ganh tị với sự giàu sang ngày một đi lên của ông ấy. Trên đời này, có nhiều tiền một chút, dù là phải sống luồn cúi, cũng sẽ thoải mái hơn là nghèo hèn.
John tìm được công việc mới, hơn nữa còn định tiến vào giới chính trị. Cậu ta tươi cười nghênh đón tôi, tâm sự đủ mọi chuyện, còn nói sẽ thường xuyên viết thư cho tôi, nhưng tuyệt nhiên không nhắc một câu đến Daisy.
Cậu ta càng ngày càng giống ngài Martin, tôi nhớ lại lời ngài ấy nói trước đây, ông ấy khẳng định chắc nịch:
"Bởi vì nó là con trai tôi…"
Xem ra người hiểu John nhất, chính là cha cậu ấy.
Nói chuyện với tôi về Daisy lại là ngài Martin, ông ấy nói chuyện với tôi rất lâu trong thư phòng.
"Tôi nghe nói cô ta đang ở chỗ cậu?" Ngài Martin hỏi.
"Đúng vậy, Daisy đã mang thai vài tháng, tôi không thể để cô ấy lưu lạc một thân một mình bên ngoài." Tôi cẩn trọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!