Chương 60: (Vô Đề)

Edward chằm chằm nhìn tôi, bỗng nhiên cúi người sát lại, cưỡng ép tôi hôn hắn. Đầu lưỡi hắn luồn vào miệng tôi, mạnh bạo mút vào, hai tay giữ chặt gáy tôi, không cho tôi phản kháng.

Nụ hôn này quá bạo lực, tôi bị ép đến không thở nổi, bất đắc dĩ cắn mạnh vào môi hắn để đẩy hắn ra. Hắn bị đau lập tức buông tay, khóe miệng vương vài sợi máu, hơi thở dồn dập.

"Chúng ta đừng gặp nhau nữa, phải đoạn tuyệt quan hệ, nếu không cả hai sẽ mất tất cả." Tôi nói.

Không! Không! Hắn gào lên:

"Muốn rời bỏ ta là sao! Vậy trước đây em nói yêu tôi là nói dối sao! Sao em có thể đối xử với tôi như vậy!"

Hắn trừng mắt, có lẽ là phẫn nộ, cũng có thể là bi thương.

"Tôi không gạt cậu, tôi yêu cậu." Tôi nói, giọng khàn đi.

"Em nói dối! Nếu em thực sự yêu ta, sao có thể dễ dàng rời bỏ ta như vậy!" Hắn lớn tiếng nói, nước mắt lăn dài trên gò má.

Tôi nhấc tay định lau nước mắt cho hắn, lại bị hắn gạt ra:

"Cút! Đừng đụng vào ta!"

Hắn giống như đứa trẻ, dùng tay áo lau nước mắt, nhưng vẫn chằm chằm nhìn tôi, lớn tiếng nói:

"Ta có thể coi như em chưa từng nói gì, chỉ cần em xin lỗi một tiếng, ta sẽ tha thứ cho em."

Tôi cảm thấy mọi vật trước mắt mờ đi, da mặt trở nên lạnh lẽo, âm thanh phát ra từ bánh xe rất lớn, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên trên tà áo đen tuyền của Edward một tầng ánh sáng bàng bạc.

"Mọi người đều đang chằm chằm nhìn vào tôi, tôi đã trở thành biểu tượng tín ngưỡng của đất nước, nếu có một ngày mọi chuyện bại lộ, tôi làm thế nào có thể đối diện với mọi người…" Tôi mệt mỏi nhìn hắn:

"Cậu trở thành bá tước, tôi trở thành giáo chủ, như vậy có gì không tốt, vì sao lại phải cùng nhau lao vào Hỏa Ngục?"

Không! Không! Edward bỗng nhiên khóc lơn, quỳ xuống ôm chân tôi nói:

"Xin em, đừng, em mà rời bỏ ta, ta phải sống như thế nào?"

"Cậu sẽ kết hôn, sinh con, giống như bao người khác." Tôi nói.

"Không…ta xin em…chúng ta có thể cùng nhau bỏ trốn, tới nơi không ai quen biết…"

"Không, chúng ta trốn không thoát đâu." Tôi mở cửa xe kêu người đánh xe dừng lại, sau đó bỏ mặc Edward xuống xe.

Adam! Adam! Hắn đuổi theo tôi, giọng điệu kích động, nhưng ở trước mặt người khác, hắn không thể nói gì.

"Tôi muốn trở lại giáo đường."

Tôi đưa lưng về phía hắn nói:

"Từ nay về sau, tôi sẽ ở lại giáo đường, thực hiện bổn phận của một tu sĩ, buông bỏ hết thảy quá khứ, cậu…cũng nên quên đi."

Tôi không dám quay lại, dứt khoát quay lại giáo đường, sợ phải nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn.

Đèn đuốc trong giáo đường đa phần đều đã tắt, giáo đường rực rỡ trở nên tối đen.

Một vị trông coi nhà thờ nhìn thấy tôi vẫn còn ngồi trên ghế cầu nguyện, đi tới hỏi:

"Giáo chủ, sao ngài còn chưa về nghỉ ngơi? Đã đến lúc tắt đèn, ngài…sao vậy…"

Ông ta kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ khuôn mặt đầy nước mắt đã khiến ông sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói:

"Ngài có sao không? Có chỗ nào không thoải mái à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!