Chương 57: (Vô Đề)

Sarah ở tiểu trấn Vernon sinh non, trải qua một đêm vất vả, sinh ra một đứa bé trai.

Thằng bé bề ngoài rất giống William, thực sự là con của anh ấy, nhưng đứa bé có chút bất thường, làn da trắng đến kỳ lạ, đồng tử gần như không có màu.

Sau khi xác định là con của William, tôi quyết định thu dưỡng đứa bé này, mặc dù không phải con tôi và không có khả năng kế thừa điền trang, nhưng tôi có thể cho nó đi học đại học, để nó có chút tiền đồ.

Anna cũng muốn nuôi đứa trẻ này, cô bé đã có thai hai tháng, vô cùng yêu thích trẻ con, Mike thì tỏ vẻ chỉ cần Anna thích là được.

Nhưng mẹ của đứa bé không nỡ rời xa con mình, quỳ dưới chân tôi khóc lóc:

"Để tôi nuôi con đi, nếu phải xa con, tôi sẽ không thể nào sống nổi."

Đem một đứa trẻ rời xa mẹ mình là một điều rất tàn nhẫn, nhưng tôi cũng không muốn người như cô ta nuôi nấng cậu bé, tôi nói với cô ta:

"Tôi cho cô hai mươi bảng, số tiền này đủ để cô có thể gả cho một người tử tế."

Sarah nói gì cũng không chịu nghe, vẫn quỳ trên đất khóc lóc.

Lúc này, Anna đang ôm đứa bé bỗng lên tiếng:

"Một xu cũng không cho cô ta, mau đuổi ả đi đi."

Sarah ngẩn người, gào khóc bò đến bên chân Anna, túm một góc váy Anna nói:

"Xin phu nhân, đừng làm như vậy, đứa trẻ là con tôi, xin phu nhân đừng nhẫn tâm như vậy!"

"Nhẫn tâm? Lúc cô hại chết cha của đứa bé này sao không cảm thấy mình nhẫn tâm? Ta sẽ không để một kẻ ác độc như cô tới gần cháu của ta! Chỉ cần ta còn sống, cô đừng mơ sẽ có ngày gặp được nó!"

Anna lạnh lùng nói.

"Tôi không có…tôi không có hại chết William…" Sarah run rẩy lắc đầu.

"Không phải cô thì là ai! Nếu như cô không hãm hại chị Helen, anh William có đau lòng sa sút như vậy không? Anh ấy vốn dĩ là người thừa kế điền trang, nếu không vì cô ích kỷ đi giúp phu nhân Janet, anh ấy sao có thể chết được?

Có phải cô tưởng rằng nghe theo lời phu nhân Janet, thì có thể giống bà ta, từ kẻ ti tiện leo lên thành nữ chủ nhân tôn quý!Anna oán hận nói.Không…tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy…xin ngài đừng cướp con của tôi…

"Sarah lại chuyển hướng sang tôi, khóc nói:"Lão gia Adam, ngài nhẫn tâm khiến mẫu tử chia lìa sao? Phải xa con tôi sẽ chết mất! Xin ngài cho tôi ở lại chăm sóc con đi.Vậy thì cô đi chết đi!Anna căm phẫn nói:Biết tôi ghét nhất cái gì không? Tôi ghét nhất là phụ nữ có bộ dạng giống phu nhân Janet, khóc cái gì mà khóc, học cũng giống lắm.

Chết đi càng tốt, tôi không cần phải phí tâm giải thích cho đứa trẻ rằng mẹ nó đã hại chết cha nó."

Lời của Anna vô cùng lạnh lùng, tôi kinh ngạc nhìn cô bé, không ngờ một Anna luôn luôn ôn nhu lương thiện lại có thể nói ra lời tàn độc như vậy, xem ra việc William chết có dính líu tới cha đã để lại trong lòng cô bé một bóng ma quá lớn khó có thể phai mờ.

Tôi đi qua ôm bả vai Anna, định khuyên nhủ cô bé, Anna lại mỉm cười đung đưa đứa bé trong lòng, ngẩng đầu nói với tôi:

"Chúng ta đặt tên gì cho cháu đây?"

"Phu nhân, tôi thề sẽ không bao giờ khóc nữa, xin hãy để tôi ở lại!" Sarah cầu xin.

Anna lại phất tay với người hầu:

"Còn ngây ra đó làm gì, tôi kiên nhẫn đủ rồi, mau đuổi cô ta đi."

Đừng! Đừng! Sarah hét lớn, bị hai người hầu nam lôi ra khỏi cửa, tôi nghe người hầu uy hiếp cô ta, nếu còn lảng vảng ở đây sẽ đem nộp cho quan trị an.

Tên gì được nhỉ?

Anna không thèm nhìn ra ngoài, đùa với đứa bé nói:

"Vậy gọi là William đi, anh thấy thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!