"Từ hồi đầu năm, ông ấy bắt đầu trở bệnh, chỉ có thể nằm một chỗ, không ngừng nhắc đến ba anh em con." Phu nhân Janet nâng khăn tay lên khóc thút thít:
"Các con chẳng hề đến thăm ông ấy, giờ vừa về lại muốn đi ngay, cho dù các con chán ghét ta, cũng nên xem bệnh tình của cha các con như thế nào, ở lại vài ba ngày rồi hẵng đi."
Cha…bị bệnh… Anna tỏ vẻ do dự:
"Ông ấy bệnh nặng lắm sao. Tôi đi thăm ông ấy một chút."
"Đúng vậy, bệnh tình ông ấy rất nghiêm trọng, lại nhớ các con rất nhiều. William mất đi, bệnh nặng lại càng thêm nặng, các con lên lầu gặp ông ấy một chút đi." Phu nhân Janet lau nước mắt nói.
Anna không nói tiếng nào, vội vàng chạy vào trong.
Có lẽ trong mắt Anna, cho dù có bị đối xử tệ bạc thế nào, người này vẫn là cha của chúng tôi, không thể nói bỏ là bỏ.
Lúc này, tôi thấy vợ của William đi ra.
Nàng mặc đồ đen từ đầu đến chân, đi ngang qua hành lang tiến vào đại sảnh, bước đến trước mặt chúng tôi cúi chào.
"Con lo liệu xong hết chưa?"
Phu nhân Janet hỏi nàng.
"Dạ thưa phu nhân, xong cả rồi, đợi lễ tang kết thúc, tôi sẽ lập tức rời đi." Helen nói.
"Đứa trẻ đáng thương, con không nên quá đau lòng, cuộc sống sau này còn dài, ta cũng mong con ở lại đây thêm vài ngày." Phu nhân Janet nói khóc là khóc, trông có vẻ như đau lòng đứt gan đứt ruột.
Helen mệt mỏi nhìn bà ta diễn trò, phía sau tấm mạng che mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi nói ba chữ: Tôi thua rồi.
Phu nhân Janet ngừng khóc, làm bộ ngạc nhiên, đúng kiểu
"con nói cái gì, ta nghe không hiểu".
Helen ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn bà ta:
"Thế nhưng bà cũng đừng hòng thắng."
"Ta trước giờ chưa từng nghĩ tới việc tranh giành gì với các con, sao lại nói cái gì thắng thua ở đây… Nếu William không chết, điền trang này không phải cuối cùng cũng thuộc về hai vợ chồng con hay sao, ta và Joseph căn bản không có khả năng tranh đoạt, con không hiểu sao…" Phu nhân Janet khóc lóc nói:
"Hiện tại William chết rồi, con còn nói cái gì mà tranh với đoạt, chẳng nhẽ con không có chút nào đau lòng cho cái chết của nó sao, hu hu hu…"
"Cô có biết xấu hổ hay không! Anh trai tôi cưới phải loại người như cô thực là bất hạnh! Đáng lẽ không nên cho cô tham dự lễ tang, cô còn không mau cút khỏi đây!" Joseph đỡ lấy phu nhân Janet, trừng mắt nhìn Helen.
Helen căn bản không thèm để ý đến hai mẹ con đang diễn trò, quay lại nhìn về phía tôi:
"Bất luận cậu tin hay không, tôi vẫn phải nói, chuyện khi xưa là ta bị người khác hãm hại, chính xác là bị ả người hầu kia gài bẫy."
"Không biết xấu hổ! Lúc đó rất nhiều người chứng kiến cô cùng người đàn ông khác tren giường, còn dám ngụy biện." Elizabeth gào lên:
"Anh William bị cô chọc tức, mới trở nên bài bạc rượu chè, tất cả là do lỗi của cô! Bi kịch hôm nay tất thảy đều do cô đem lại, còn dám khiến mẹ tôi đau lòng, còn không mau cút xéo! Từ nay về sau đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa!"
"Năm ngoái William đến tìm tôi, nói muốn cũng tôi làm lại từ đầu." Helen tự mình lẩm bẩm nói:
"Tôi còn đang suy nghĩ định quay lại với anh ấy, ai ngờ…"
Nàng thở dài, nét mặt bi thương:
"Bây giờ nói những lời này cũng vô ích, các người không cần sốt ruột xua đuổi, đợi lễ tang kết thúc, tôi sẽ lập tức đi."
Tôi nghi hoặc nhìn Helen, nàng ta dường như không phải người xấu như tôi nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!