Trong những ngày hè rực rỡ năm ấy, cả gia đình tất bật chuẩn bị đại sự, chờ đón ngày Anna bé bỏng xuất giá lấy chồng.
Cô bé cũng giống như bao nhiêu tiểu thư sắp lấy chồng khác, vừa phấn khích lại có phần khẩn trương, vừa hạnh phúc nhưng lại có phần lo lắng. Thậm chí hai ngày trước khi kết hôn, Anna còn ngốc nghếch không chịu kết hôn nữa, muốn ở cạnh chăm sóc tôi cả đời.
Đến ngày hôn lễ diễn ra, với tư cách là mục sư coi sóc địa phương, tôi tự đứng ra làm chủ hôn cho Anna. Những người coi sóc nhà thờ cũng chuẩn bị vô cùng trang trọng, cố gắng hết sức trang hoàng cho ngày cưới thật xa hoa lộng lẫy, tuyệt đối không ngại tốn kém, vì đám cưới của Anna mà tiêu tốn không ít tiền.
Khách khứa kéo đến không ngừng, đa phần đều là người quen trong trấn Vernon. Chúng tôi không hề báo tiếng nào về điền trang Quinto, chỉ hy vọng bọn tiểu nhân bỉ ổi đó tránh chúng tôi càng xa càng tốt, đừng đem tới bất kỳ phiền toái nào nữa.
Riêng về phần William, tôi đã viết thư cho anh ấy trước khi đám cưới diễn ra nửa tháng, nhưng không có chút tin tức nào, đám cưới cũng không thấy tham dự.
Giáo đường với mái hình vòm, chạm khắc tinh xảo mô tả những điển tích trong Cựu Ước. Hai bên tường là vô vàn những cửa sổ lớn bằng kính màu, khảm hình Chúa Jesus và Đức Mẹ đầy tinh xảo, trên bàn thờ xếp đầy hoa và nến quây tròn xung quanh Thánh Thể, bầu không khí trang nghiêm đến tột cùng
Một nhóm các tiểu thư đang ở cửa chính thì thầm nói chuyện, ánh nắng theo cửa chính chiếu thẳng vào đại sảnh, bao phủ lên đoàn người. Tiếng nhạc bắt đầu cất lên, mọi người đồng loạt đứng dậy, quần áo sột soạt, cô dâu khoác tay Edward xuất hiện tại cửa chính.
Anna mặc áo cưới màu trắng, được dệt từ những sợi lông dê trắng thật dài, điểm xuyết hoa văn tao nhã, trên đầu đội một vòng hoa trắng nhỏ, trông chẳng khác nào một Thiên Sứ thánh khiết.
Edward khoác trên mình chiếc áo bành tô màu nâu, áo sơ mi tay loe cùng một chiếc nơ trắng trên cổ, vừa nhìn qua liền biết gia thế và xuất thân không phải tầm thường. Thân là mục sư chủ lễ, tôi không thể dắt tay Anna vào nhà thờ, thay vào đó, tôi thực sự mong người giúp mình làm việc này chính là Edward.
Anna và Edward từng bước một tiến vào, toàn bộ khách mời đều tập trung nhìn về phía hai người. Sau khi dắt tay Anna tới trước bàn thờ, Edward buông tay, trở lại vị trí khách mời.
Tiếp đến, phù dâu phù rể cùng một đoàn trẻ nhỏ, tay xách giỏ hoa, tiến lên phía sau cô dâu, sau cùng chính là chú rể, Mike khí chất ngời ngời cũng tiến về phía bàn thờ.
Sau khi cô dâu chú rể có mặt đầy đủ, cửa thánh đường từ từ khép lại, tiếng nhạc cũng dừng hẳn.
Tôi đứng trước bàn thờ, trong ánh nến lấp lánh, nhân danh Chúa Jesus làm chứng cho cuộc hôn nhân này. Cô dâu và chú rể quỳ trước mặt tôi, tôi nhìn không rõ biểu hiện của Anna, chỉ thấy mắt cô bé hơi nhòe đi.
Không biết vì sao, tôi bỗng cảm thấy nghẹn ngào, giây phút này đây, người thân yêu nhất trong gia đình sẽ rời xa tôi, trở thành gia đình của một người khác…
"Lạy Chúa, xin giúp chúng con giữ vững lời thề nguyện hôm nay. Xin Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần ở bên đôi vợ chồng này từ nay cho đến mãi muôn đời. Amen…"
Tôi cố nén xúc động để hoàn tất hôn lễ, sau khi nghi thức kết thúc, Mike dắt tay vợ mình ra phía cuối nhà thờ. Khách khứa lần lượt đi ngang qua, Mike và Anna cúi đầu chào cảm ơn từng người.
Lúc này, phía trong nhà thờ bỗng chốc trở nên vô cùng vắng vẻ, chỉ còn mình tôi đứng dưới chân tượng Chúa Jesus. Edward nhẹ nhàng bước tới đứng bên cạnh, cùng tôi nhìn về hướng gia đình nhỏ mới đang từ từ rời đi…
Sau hôn lễ, Anna thu xếp đồ đạc, đến nhà chồng ở London. Trong nhà đột ngột bớt đi một người trở nên vắng lặng hơn nhiều, cũng may còn có Edward ngày ngày ghé thăm, nếu không cũng không biết ngôi nhà này sẽ tịch mịch đến nhường nào.
Vài ngày sau đó, chợt có người nửa đêm tới gõ cửa.
Từ lúc có tiếng ngựa hí từ xa, tôi đã tỉnh giấc, bưng giá nến đi xuống hành lang, sau đó sai người hầu đi mở cửa.
Một người đưa thư vội vã đến tìm tôi, trao cho tôi một bức thư:
"Mục sư Konstantin, đây là thư khẩn của ngài."
Tôi xé bì thư, lật mở trang giấy trong ánh sáng mờ ảo của giá nến duy nhất trong phòng, những cơn gió mùa hè thổi mạnh, làm ánh nến lay động liên tục.
Sau khi người hầu tiễn người đưa thư đi, liền quay lại hỏi tôi:
"Có chuyện gì vậy thưa ngài?"
Tôi bàng hoàng ngồi phịch lên ghế, thư trong tay rơi xuống mặt đất.
William đã chết, phong thư này chính là giấy báo tử của anh ấy.
Người trong cục bảo an đưa tin cho tôi, nói William chết trong căn hộ mà anh ấy thuê. Khi phát hiện ra, thi thể đã hoàn toàn thối rữa, trong miệng còn ngậm một lượng lớn thuốc phiện. Quan bảo an cho rằng anh ấy đã chết được hơn nửa tháng, do dùng thuốc phiện quá liều mà chết.
Tôi ngồi trên ghế, hai tay ôm mặt, không thể tin được mọi chuyện vừa diễn ra. Đây không phải sự thật! Không phải sự thật!
William từng hứa với chúng tôi, sẽ từ bỏ thuốc phiện, sống một cuộc sống thật tốt, vì sao lại có thể xảy ra cớ sự này!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!