Sáng sớm, khi các chủ nhân của điền trang Quinto còn chưa thức giấc, tôi đã bị đánh thức, thay quần áo, thu dọn hành lý lên đường.
Simon cũng đi theo giúp tôi.
Buổi sáng người hầu đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, ai cũng biết vì đánh Elizabeth mà tôi bị đuổi đi, bọn họ cảm thấy đứa trẻ này đã mất hết tương lai. Một đứa con thứ lại không được lòng cha, sau này chắc chắn 1 xu di sản cũng không có.
Simon mặc một chiếc áo bành tô màu trắng, là đồng phục của điền trang, từ hầu nam tới quản gia đều mặc như nhau, vải được dệt từ lông cừu, mỗi người chỉ được cấp 1 bộ. Hầu nam đều phải đội tóc giả, đa số đội màu trắng để trông họ có vẻ sáng sủa hơn.
Không chỉ cung điện của vương tộc mà giai cấp quý tộc cũng bắt chước tục lệ này, cho dù trong nhà chỉ có một hầu nam, cũng sẽ cho hắn mặc bộ đồ y chang như vậy.
Lâu ngày không ra khỏi cửa, Simon cũng có chút hưng phấn, ông ngồi nghiêm chỉnh, khuyên bảo tôi:
"Đến trường học, cậu nhất định phải cố gắng, mau chóng trở thành một quý tộc đủ tư cách."
Tôi tiếc nuối nói với Simon:
"Tôi không có khả năng trở thành quý tộc đâu."
"Cậu sao lại có thể nói như vậy?" Simon nghe vậy có chút bất mãn.
"Ông không biết cha tôi muốn đưa tôi đến trường nào sao?" Tôi nói.
"Không phải trường công Pilot à?" Simon hỏi.
"Trường học đó còn có tên khác, là trường từ thiện Pilot, ông có thể tin nổi không? Cha tôi muốn đưa tôi đến một trường từ thiện, chỉ dạy đọc viết căn bản, sau khi tốt nghiệp một công việc viên chức quèn cũng khó mà xin được."
Không thể nào!
Simon cảm thấy khiếp sợ:
"Ông chủ sao có thể làm thế được, cậu là cậu chủ của gia tộc Konstatin, sao lại có thể học ở một nơi như vậy!"
"Không tin sao? Đợi lát nữa ông nhìn thấy sẽ hiểu." Tôi nói.
Kiếp trước, tôi đã học ở đây 6 năm. Đây là trường nội trú, không được phép tự ý về nhà, nếu người nhà không tới đón, thì phải ở mãi cho đến khi tốt nghiệp, có khi chết cũng không ai biết. Tôi lúc ấy viết rất nhiều thư, cầu xin cha đón về, nhưng luôn bặt vô âm tín, giống như đã chìm xuống biển sâu.
Cùng là trường học, nhưng mỗi nơi lại khác nhau, có trường học ra có thể làm viên chức, quản gia, có trường dạy làm mục sư, thầy thuốc, luật sư.
Nhóm viên chức quản gia phải phục vụ cho người khác, thân phận mặc dù thấp hèn, nhưng cũng kiếm được hơn 10 bảng Anh một năm, không lo chết đói; nhóm mục sư, thầy thuốc, luật sư thông qua giáo dục quý tộc tiến vào giai cấp quý tộc, được các giai cấp thấp hơn tôn kính, tùy chức vị mà lương một năm có thể từ vài chục đến vài trăm bảng Anh, hoàn toàn là hai giai cấp khác nhau.
Kiếp trước sau khi tôi tốt nghiệp, không có đường nào để đi, điền trang Quinto là của anh trai, mà cha lại không cho tôi 1 xu, cùng đường tôi phải đi làm người ghi chép sổ sách cho một xưởng dệt, lương một năm vỏn vẹn 4 bảng Anh, tôi từ con của một quý tộc hoàn toàn biến thành tầng lớp nghèo hèn nhất của xã hội.
Quả nhiên, trường từ thiện Pilot tồi tàn đã làm Simon chấn kinh.
"A, vị này chính đứa con ngài Konstatin gửi tới sao?" Một giáo viên xô đẩy tôi:
"Đi theo tôi, cất hành lý vào phòng rồi thay đồ."
Khoan đã!
Simon tức giận cản lại người giáo viên định đẩy tôi đi:
"Thật vô lễ! Ông muốn làm gì!"
"Đừng như vậy Simon, nơi này chính là như vậy!" Tôi nói.
Simon không giao tôi cho giáo viên, ông dắt tôi dạo quanh trường học một vòng, sắc mặt ngày càng khó coi. Trường học tồi tàn không nói, nam sinh ở trong ai cũng rét run, đồng phục rất mỏng manh, không thể nào giữ ấm, hơn nữa bộ dáng xanh xao vàng vọt vừa thấy đã biết ăn không đủ no.
Đáng sợ nhất chính là giáo viên lúc nào cũng lăm lăm cây roi, học sinh nào không nghe lời sẽ bị ăn đòn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!