Chương 39: (Vô Đề)

Hôm sau, tôi và Anna đi thăm vợ chồng John.

Vừa đến cửa đã nghe tiếng cãi vã trong nhà.

"Chúng tôi hiện tại không có tiền, ông không thể đợi một thời gian sao? Làm gì mà keo kiệt như vậy, chúng tôi nhất định sẽ trả tiền cho ông." Phu nhân Daisy lớn tiếng la lối vô cùng chói tai.

"Ha, Chúa tôi, đi đòi nợ cũng là sai sao? Đã thiếu tiền người ta thì phải nghĩ cách mà trả, nếu mấy người giữ chữ tín, tôi cũng chẳng cần đóng vai kẻ ác như vậy." Một giọng đàn ông xa lạ cất lên.

Tôi nhìn người hầu nam bên cạnh, cậu ta khó xử cúi đầu.

Một lát sau, một người đàn ông mập mạp đi ra, nhìn thấy tôi và Anna đứng trước cửa, hắn hơi cúi đầu chào:

"Buổi sáng tốt lành thưa ngài."

"Chào ngài, a, xin chờ một chút."

Tôi gọi ông ta lại, hỏi nhỏ:

"Mạo muội hỏi một chút, ngài Martin nợ tiền ngài phải không? Nợ bao nhiêu?"

"Nói đúng hơn là thiếu tiền ngân hàng." Người đàn ông đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó cười nói:

"Thưa ngài, ngài Martin thiếu tổng cộng 50 bảng Anh."

"Tôi biết rồi, cậu ta sẽ nhanh chóng trả lại tiền."

Tôi gật gật đầu nói.

Người đàn ông cúi đầu chào rồi xoay người rời đi.

Lúc này, John đã đi ra, nhìn thấy chúng tôi ở cửa, có chút xấu hổ, lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói:

"Adam, Anna, mau vào nhà đi, ngoài trời rất lạnh."

Tôi và Anna cởi áo choàng, theo cậu ta vào nhà.

Phu nhân Daisy đứng ở cửa phòng khách, dáng vẻ ưu nhã, tươi cười đón chúng tôi. Daisy ôm Anna, hôn lên má cô bé, tỏ ra vô cùng nhiệt tình:

"Tôi cũng đoán tiểu thư sắp đến London, cô gái bé nhỏ của chúng ta sắp bước vào xã giao."

Anna ngượng ngùng cười cười nói:

"Được gặp mọi người em rất vui, em vẫn luôn nhớ chị."

"Ha ha, lần này hai anh em sẽ phải ở lại London một thời gian, chúng ta có thể giống như ngày xưa, ngày nào cũng bên nhau vui đùa. Em có còn tập đàn hàng ngày không? Chị có thể nhân lúc rảnh rỗi chỉ cho em."

Daisy cười nhìn tôi:

"Nhanh vào phòng ngồi đi, tôi đã sai người hầu đi chuẩn bị trà bánh tiếp đãi hai người rồi."

Tôi kinh ngạc nhìn Daisy, bọn họ đã thiếu thốn tới mức phải vay nợ, mà còn thuê hai người hầu một nam một nữ, thực không hiểu nổi họ nghĩ cái gì trong đầu.

Bên trong phòng khách hơi lạnh, lò sưởi dường như chỉ vừa mới đốt, trà bánh trên bàn cũng là loại rẻ tiền. Bốn người chúng tôi ngồi quanh bàn trà, John không nhếch nổi một nụ cười, cậu ta biết chuyện vừa rồi đã bị tôi nghe thấy hết, nên cảm thấy rất xấu hổ.

Daisy lại cười hết sức rạng rỡ, tựa như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

"Tôi nghe Pitt nói, cậu mất việc?" Sau khi người hầu lui ra, tôi vào thẳng vấn đề.

Ờm…đúng vậy. Phu nhân Daisy lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận bất bình nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!