Sáng sớm, tiếng chim hót ríu rít đánh thức tôi từ trong giấc ngủ say.
Một tia nắng ấm áp chiếu lên mặt tôi, bên tai là tiếng hít thở đều đều của Edward.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó từ ngoài truyền đến giọng nói của quản gia:
"Ông chủ, ngài dậy chưa?"
Tôi nhìn đồng hồ quả lắc, giật mình thấy đã chín giờ! Tôi kinh hoảng bật dậy, đẩy đẩy Edward, nhỏ giọng nói:
"Chúa ơi! Chúng ta ngủ quên, mau dậy đi."
Bình thường mỗi ngày tôi đều tự động dậy lúc sáu giờ, chưa từng cần người hầu đến gọi.
Sau khi Edward tỉnh dậy, nhìn thấy bộ dáng hoang mang rối loạn của tôi, không khỏi bật cười, cất tiếng hỏi quản gia: Có chuyện gì không?
À… Người ngoài cửa có chút do dự:
"Là thế này ông chủ, bởi vì đã muộn, nên tôi mới đến gõ cửa phòng ngủ dành cho khách, hồi lâu không có động tĩnh, tôi đành tự tiện đi vào, thế nhưng vị khách ấy không ở trong phòng. Mấy người canh cửa nói không hề thấy khách rời đi, chuồng ngựa cũng không thiếu con ngựa nào…"
Nghe lời này, tôi ảo não ôm đầu, quả thực không biết làm thế nào cho phải. Tôi nên trốn vào tủ quần áo, hay là leo ra ngoài cửa sổ nhảy xuống, cái cảm giác yêu đương vụng trộm bị người khác bắt gặp này thật đáng xấu hổ, tôi phải làm sao bây giờ.
Edward lại thản nhiên đứng dậy đi ra cửa, tôi kinh ngạc nhìn hắn, còn chưa kịp ngăn cản, cửa phòng đã bị hắn mở ra.
"Đêm qua ta cùng Adam nói chuyện phiếm khuya quá, lại còn uống chút rượu, nên ngủ chung với nhau." Hắn trấn định nói.
Quản gia mặt không biến sắc cúi đầu nói:
"Hai vị đã rời giường chưa ạ? Bữa sáng đã được chuẩn bị xong."
"Được, cảm ơn ngươi, chúng tôi sẽ xuống liền." Edward nói.
Quản gia khom người lui xuống, tôi thở phào một hơi ngồi phịch xuống giường.
Lấy cớ cùng uống rượu, say xỉn ngủ chung một chỗ, hoàn toàn sẽ không khiến người khác nghi ngờ, huống chi hai người chúng tôi đều mặc quần áo đầy đủ, không có chỗ nào sơ hở.
May mà thoải mái thừa nhận, càng giải thích lại càng dư thừa.
"Xuống dưới ăn sáng thôi, sau đó tôi đưa em đi cưỡi ngựa." Edward thân mật ôm tôi nói.
Không được. Tôi lắc đầu nói:
"Sau khi ăn sáng xong tôi sẽ về nhà, ở lại đây rất dễ khiến người khác chú ý, chúng ta hai người đàn ông trưởng ngày, ngày nào cũng dính sát một chỗ với nhau, việc này không hợp với lẽ thường, mọi người sẽ hoài nghi."
Hai người đàn ông trưởng thành, cho dù có thân thiết cỡ nào, nếu cứ cả ngày đóng cửa ở chung trong phòng ngủ, khó trách người khác nghi ngờ.
"Em thật là mất hứng, chuyện này có sao đâu?"
Hắn bất mãn nói:
"Cùng lắm thì chúng ta ở trong phòng làm việc, không có ai dám đến quấy rầy."
"Ban ngày ban mặt ở trong phòng làm việc của cậu, còn che màn kín mít, cậu đây là cố ý muốn cho người ta bàn tán sao?"
"Nếu em không thích che màn, thì khỏi cần che."
Hắn trêu đùa nói.
"Thôi đi! Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!