Chương 30: (Vô Đề)

Sau khi William tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói trên giường, chân tay đều bị cột chặt, không thể nhúc nhích, xung quanh giường có màn che.

Trong phòng rất tối, màn cửa đều kéo kín, một bóng người xoay lưng lại đứng trước giường.

"Ai đó? Adam? Em muốn làm gì? Em cột anh lại làm gì? Thả anh ra! Có ai không!" William kịch liệt giãy dụa, ván giường dưới người rung động rầm rầm.

Tôi xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm:

"Em quả thực rất đau lòng, anh có thể trơ mắt nhìn chính mình sa đọa đến mức này sao!"

William bị sắc mặt của tôi làm cho sửng sốt, anh ấy nhìn tôi, một lúc lâu mới lên tiếng:

"Không cần em quản anh! Mau thả anh ra! Thả anh ra!"

"Em muốn giúp anh sửa đổi, anh chưa từng soi gương sao? Nhìn xem anh hiện tại là bộ dáng gì! Anh còn chút lòng tự trọng của quý tộc nào không, thối nát chẳng khác gì đống phân trâu! Bọn trộm cướp còn đáng nể hơn anh, ít ra họ cũng cố gắng kiếm sống.

Còn anh! Anh đã tàn thành một đống thịt thối!

"Tôi nói. William lớn tiếng la hét, toàn lực phản kháng, nhưng dây thừng cột rất chắc, muốn xê xích một tí cũng không được. Không lâu sau anh ấy đã hết sạch khí lực, nằm vật trên giường thở hổn hển."Không cần em quan tâm, anh không cần em quan tâm.William lẩm bẩm.Không cần em quan tâm? Em không quan tâm cứ thế để anh sụp đổ! Từ khi mẹ mất, ba anh em chúng ta nương tựa nhau mà sống, vui buồn có nhau. Nhưng nhìn xem anh đã làm được những gì! Ngày nào cũng gây sự với cha và phu nhân Janet, coi em với Anna như vô hình.

Em gái ruột bị ngược đãi anh cũng coi như không biết, anh có xứng để tụi em gọi là anh trai không!Cút! Cút! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!

"William gào lên nói."Uống rượu, hút thuốc, đánh bạc, chơi gái, anh cứ giữ những thói xấu đó, sau này chết chắc chắn phải xuống địa ngục! Tự tôn của anh ở đâu? Sĩ diện của anh ở đâu! Đều đem cho chó ăn rồi sao! Tại sao không cố gắng sống cho tốt? Tại sao phải hủy hoại chính mình?

"Tôi nghiêm khắc quở trách, anh ấy dường như chịu không nổi chỉ trích, liều mạng lắc lư thân thể."Đừng nói nữa, đừng nói nữa, anh ra lệnh cho em không được nói!

"William điên cuồng hét."Nhìn thấy bộ dạng này của anh, cha cũng chẳng thèm đau lòng, ngược lại phu nhân Janet cùng con bà ta càng thêm đắc ý, thực sự cảm thấy khổ sở, cũng chỉ có em và Anna. Không nhẽ đây chính là thứ anh muốn đem đến cho tụi em sao?

Khiến các em mình khổ sở!A…! A…! A…! A…!

"William chịu không nổi kêu rên, trông như dã thú bị thương, nằm giữa bẫy sắt, trốn không thoát, chỉ có thể chấp nhận đầu rơi máu chảy."Anh có thể làm gì?

Em nói cho anh biết đi! Anh phải làm thế nào? Anh đã mất hết rồi, mất tất cả rồi! Không cần em để ý đến anh, cút đi! Cút hết đi! Anh đấu không lại bà ta, đấu không lại bọn họ…ô ô ô…Ha!

Thật buồn cười! Đấu? Sao anh lại phải đấu với họ? Làm thế cũng có được gì đâu!Tôi phẫn nộ nói.Em không hiểu đâu! Người đàn bà kia, người đàn bà kia, anh hận bà ta! Anh hận không thể đem bà ta rút gân lột da! Anh trở thành thế này đều do bà ta hại, anh phải giết ả!

"William mặt đầy nước mắt, nhưng lại lộ ra vẻ dữ tợn. Tôi thở dài, đi qua đè vai anh ấy lại:"Em mặc kệ anh nghĩ thế nào, nhưng anh phải kiên cường đứng dậy, sống cho giống con người một chút!

Đừng suốt ngày đánh bài uống rượu, lần này em sẽ nhốt anh lại để cai rượu và thuốc, ngày nào còn chưa cai được, em sẽ tiếp tục nhốt, đến khi anh hết nghiện hoàn toàn mới thôi.

"William ngừng giãy dụa, lăng lăng nhìn tôi."Anh nói anh mất hết tất cả sao? Không, anh vẫn còn, anh còn em và Anna. Tạm thời buông bỏ hận thù, sống trong hận thù chỉ mang đến đau khổ tuyệt vọng, có lẽ buông tay khối tài sản kia, anh mới có được tự do.

Điền trang Quinto chúng ta không cần, nơi đó vốn là của cha, ông ấy muốn làm thế nào thì làm, chúng ta có chân có tay, tại sao không thể tự xây dựng sự nghiệp của chính mình? Huống chi nếu tài sản đó mang lại sự khổ đau, thì cần gì lưu luyến nữa."

Tôi nói.

William tròn mắt khiếp sợ. Có lẽ chưa từng có ai nói những lời này với anh ấy, anh ấy cũng chưa từng có ý định từ bỏ quyền kế thừa điền trang.

William từ nhỏ chính là người thừa kế cao nhất của điền trang, ai ai cũng đặt hy vọng, chờ mong vào anh ấy, anh ấy ngoại trừ việc kế thừa, chưa từng nghĩ tới phương án nào khác, nên mới tự sinh ra áp lực cho bản thân như vậy.

Một lúc lâu sau, anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi:

"Anh…anh không có tiền…"

"Chờ anh bỏ được rượu, em sẽ đưa anh đi học đại học, hoàn thành việc học còn dang dở, sau đó tìm một công việc ổn định, rồi tính tiếp."

William là một người ngạo mạn, nên tôi lựa lời dỗ dành anh ấy: "Đây chính là hành động mà một quý tộc cần có, quý tộc cần phải mạnh mẽ đối đầu với khó khăn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng. Chúng ta có thể bị đạo xuống đáy xã hội, nhưng không có kẻ nào có thể ngăn cản quyết tâm đứng lên của chúng ta.

Anh là dòng dõi Konstatin chính thống, là người thừa kế điền trang Quinto, mang trong mình dòng máu cao quý, em tin anh nhất định có thể kiên cường đứng lên, vượt qua giai đoạn khó khăn này, lấy lại vinh quang thuở xưa.Những ngày tiếp theo sẽ rất khó chịu, em nghe nói quá trình cai thuốc phiện, thân thể giống như bị trăm ngàn con sâu đục khoét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!