Trong màn sương mờ mịt, xóm nghèo sáng sớm náo nhiệt như một cái chợ.
Phụ nữ đứng trước cửa múc nước, bọn họ giúp nhau nâng thùng nước, cười nói, thỉnh thoảng la mắng mấy đứa nhóc cứ chạy tới chạy lui.
Một kẻ lang thang ngủ ở ven đường, trên lầu có người hắt bát nước bẩn xuống dưới, tên này xui xẻo hứng trọn, bùn đất trên tóc theo nước nhiễu thành từng khối, hắn mở miệng ngóc lên cửa sổ chửi vài tiếng, lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
Hughes cảm thấy thực ghê tởm, cậu ta trước giờ dù là nô lệ, nhưng luôn làm việc trong nhà quý tộc, chưa từng đến những nơi bẩn thỉu thế này.
Lần thứ hai nhìn thấy người ta đổ mấy thứ bài tiết dơ bẩn trực tiếp từ cửa sổ ra đường, cậu ta che miệng nôn khan một tiếng.
"Nơi này quá bẩn thưa ngài, bọn họ đem phân và nước tiểu trực tiếp đổ ra đường, chúng ta không thể đi vào đó." Hughes nói.
"Cậu đánh xe đi đi, chúng ta không vào khu dân cư đó." Tôi nói, trong lòng có linh cảm William cho dù nghèo túng cũng không thể ở nơi bẩn thỉu này.
"Bọn họ sao có thể sống ghê tởm như vậy, mỗi ngày sống chung với phân và nước tiểu mà cũng chịu được sao?" Hughes sợ hãi làm dấu thánh giá trước ngực.
"Nơi này là xóm nghèo, khu này vốn không có đường cống thoát nước." Tôi nói.
"Vậy thì cũng phải xây một cái nhà vệ sinh công cộng chứ, Chúa ơi, quả thực không thể tin nổi."
"Cậu cho rằng đây là chỗ nào? Nơi này không phải là mấy khu phố danh tiếng. Đã nghèo thì không được quyền lựa chọn, người dân ở đây ngày nào cũng lo không đủ ăn.
Trẻ vừa sinh ra đã bị cha mẹ thả trôi sông, chớp mắt liền làm mồi cho tôm cá; mấy đứa trẻ lớn một chút thì đói tới mức da bọc xương, chuyên gia móc túi trên đường; con gái được 12 tuổi, chỉ cần 3 xu liền bị bán cho mấy lão già.
Nơi này không có xót thương, không có nhân từ, tôi không biết liệu có Thiên Đường thực sự hay không, nhưng nơi này chính là Địa Ngục.
"Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói."Ngài làm thế nào lại biết những việc này?
"Hughes kỳ quái nhìn tôi."Tôi…tôi nghe người ta kể.
"Tôi nói. Không lâu sau đó, xe ngựa đã tới chỗ quan trị an khu vực. Tôi xuống xe, gặp quan trị an để hỏi tin tức của William."Buổi sáng tốt lành, ngài mục sư, người ngài tìm đúng là có ở đây, anh ta ở trong một ngõ nhỏ heo hút.Quan trị an nói.Cảm ơn ngài.Không cần khách sáo, có điều nơi đó rất loạn, bọn móc túi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, có cần tôi dẫn ngài đi không?
"Quan trị an thấy tôi là một quý tộc, tỏ ra vô cùng khách khí."Không nên phiền đến ngài, chỉ là tìm người, tôi có thể tự xoay xở."
Xe ngựa tiến vào một con phố khác, đường phố ở đây so ra cũng không tốt hơn bao nhiêu, khắp nơi lầy lội dơ bẩn. Phụ nữ, người già, con nít đứng hai bên ngõ, dùng đôi mắt chất phác ngơ ngẩn nhìn xe ngựa của chúng tôi.
Quần áo họ đều rách rưới, cả người bùn đất đen đủi, phụ nữ mặc váy sợi bông vá chằng vá đụp, mấy đứa con nít trần truồng, người già khô héo như khúc củi, không ai mang giày đàng hoàng, họ dùng mấy đôi giày cũ nát, lấy dây cột vào chân để đi lại.
Vài thiếu niên lớn một chút vây quanh xe ngựa của tôi, ngửa tay cầu xin:
"Quý ngài, xin bố thí, xin bố thí, tôi đã nhiều ngày chưa có cơm ăn, trong nhà còn có mẹ già bị bệnh…"
"Cút ra! Bọn hạ lưu các ngươi! Đều là một lũ trộm cướp, cách bọn ta xa một chút, đừng để tao lấy roi đánh tụi mày!" Hughes giơ roi quát, bọn chúng sợ quá tháo chạy.
Sau đó Hughes cầm 1 xu, hét to với đám đông trên phố:
"Tôi cần tìm một người tên là William Konstatin, ai dắt tôi đi, tiền này sẽ là của người đó."
"Tôi biết, tôi biết William."
Một người đàn ông gầy nhom vội vàng chen lại, cúi đầu khom lưng trước mặt Hughes, sau đó nhìn tôi đang ngồi trong xe ngựa:
"Thưa quý ngài, ngài muốn tìm William đúng không? Tôi dắt ngài đi."
Tôi gật gật đầu với Hughes, cậu ta liền ném tiền cho người kia.
Người đàn ông đó vừa dẫn đường, vừa thao thao bất tuyệt về cuộc sống của William mấy ngày gần đây: "Lúc cậu ta mới tới, cả người mặc đồ lông dê, chân cũng mang giày da, rất phong độ, còn tưởng là một quý tộc.
Thế nhưng một quý tộc, làm sao lại lưu lạc đến những nơi thế này, chỉ vài ngày sau, cậu ta đã đem quần áo trên người đi bán, trông chẳng khác gì bọn tôi. Lúc đầu bên cạnh cậu ta còn có một người phụ nữ, sau này cũng bỏ đi mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!