Chương 27: (Vô Đề)

Hiện tại ở Anh đang là mùa xuân, vạn vật bừng bừng sức sống. Ở London mưa dầm kéo dài, âm u đã nhiều ngày.

Tôi ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Anna, lò sưởi cháy rực tỏa ra hơi ấm dễ chịu, mùi ẩm thấp do mưa dầm nhiều ngày cũng tiêu tán bớt.

"Phụ nữ Ấn Độ cực kỳ thích trang sức bằng vàng, khi họ kết hôn, cả người từ đầu đến chân đều đeo đầy vàng, trên tay còn vẽ dày đặc những hoa văn kỳ quái…"

"Nghe nói đàn ông ở đó có thể cưới nhiều vợ, có thật không?" Anna tròn mắt hỏi.

Cái này…cũng có.

Tôi kể cho Anna nghe cuộc sống ở Ấn Độ, cô bé rất thích thú. Nghe nói tôi gặp nhiều sóng to gió lớn trên biển, Anna sợ tới mức cắn chặt môi, còn bắt tôi cam đoan sau này không bao giờ vượt biển nữa.

"Anh ở Ấn Độ gặp được một người bạn tốt, không bao lâu nữa sẽ tới London, lúc đó anh muốn mời anh ấy về nhà chơi."

Tôi kể cho Anna nghe về Edward, như là một người bạn bình thường, nên Anna cười gật gật đầu:

"Em cũng muốn được gặp bạn của anh, nhưng đừng làm theo cảm tính như ngài John kia là được."

"Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu ta sao lại kết hôn với tiểu thư Daisy? Cậu ấy khi quyết định là làm theo cảm tính sao?" Tôi vội hỏi.

Anna chần chờ một chút, nói với tôi: "Ba tháng trước, cha của ngài John đến thăm nhà chúng ta. Ông ấy nói chuyện với tiểu thư Daisy một lát, có vẻ như cãi nhau khá lớn tiếng, mấy ngày sau đó Daisy đều tỏ ra bất an.

Nhưng đến một tối nọ, ngài John bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà, sau đó y như trong tiểu thuyết, anh ấy trước mặt mọi người cầu hôn Daisy, cô ấy cũng đồng ý.

"Ngoài cửa sổ lúc này, mây đã che kín bầu trời, không khí ảm đạm hơn hẳn, trong phòng chỉ còn chút ánh sáng nhẹ nhàng từ lò sưởi hắt ra, chiếu lên nét mặt mất mát của Anna."Có lẽ…Daisy ghét em.Cô bé ảm đạm nói.Tại sao?Tôi thắc mắc.Em đã vượt quá giới hạn bạn bè, khuyên cô ấy nên cân nhắc kỹ hôn sự với ngài John, đừng đáp ứng một cách mù quáng. Vậy mà sau đó cô ấy kể với Martha, nói em khinh thường cô ấy không xứng với ngài John, nên mới phản đối. Sau đó cô ấy từ chức gia sư, rời khỏi nhà.

"Anna lẳng lặng nhìn ánh lửa trong lò sưởi nói:"Em không phải khinh thường cô ấy, chỉ là cha của ngài John không chấp nhận hôn sự này, nam nữ kết hôn cần được cha mẹ cho phép, nếu không có khác gì…bỏ trốn cùng nhau đâu?

Mấy tiểu thư phu nhân khác sẽ đồn thổi không hay, cô ấy nên có sự cho phép của ngài Martin, không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.

Em rất lo lắng cho Daisy, nên mới hy vọng cô ấy có thể suy nghĩ kỹ một chút…Nhưng dù sao họ cũng đã kết hôn, có lẽ sẽ hạnh phúc, dù sao ngài John cũng là thực lòng yêu Daisy.Tôi nói:Đừng quá lo, anh đưa em đi thăm bọn họ, chịu không?

"Lò sưởi nổ vài tiếng bùng bùng, Anna nhìn tôi, cười gật đầu:"Vâng.Vậy em đi chuẩn bị hành lý đi, ngày mai chúng ta sẽ đi thăm cặp đôi mới cưới đó."

Nhìn Anna nhanh nhẹn chạy lên lầu, tôi có chút lo lắng nhíu mày.

Lúc trước vì muốn Daisy chăm sóc tốt cho Anna, tôi đã trả trước ba năm tiền công, không ngờ cô ấy lại bỏ em gái tôi lại một mình. Cho dù sốt ruột kết hôn cũng không thể vô trách nhiệm như vậy, bỏ việc giữa chừng, trong khi chỉ còn mấy tháng là tôi về, mà cũng không đợi được.

Hay vì đã trở thành một phu nhân, nên coi thường khoản tiền ít ỏi này.

Về phần John, cậu ta quả thực rất cảm tính, nhưng là một kẻ nhát gan, chắc chắn không dám cãi lại cha, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cậu ta ngoan cố kết hôn với Daisy? Hay là Daisy đã mang thai?

Hôm sau, trời vẫn u ám, trời mưa lâm râm.

Ánh sáng mặt trời không xuất hiện đã nhiều ngày, sương mù dày đặc, màn mưa bao phủ trông như một lớp vải mỏng, tản mác ra màu bạc sáng bóng. Xe ngựa từ vùng ngoại thành lăn bánh vào London, người đi đường tất cả đều che dù, bước đi vội vàng, thời tiết âm u khiến người ta dễ cảm thấy nặng nề.

John thuê một căn nhà ba tầng ở khu Bắc London.

Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cậu ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ở cửa ôm chầm lấy tôi.

Một hầu nam nhận lấy áo choàng và mũ của hai người chúng tôi, Daisy cũng đi ra. Hai năm không gặp, cô đã không còn là thiếu nữ ngây thơ, mà đã trở thành một thiếu phụ xinh đẹp.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, đeo vòng cổ trân châu, cổ tay đeo vòng, mái tóc màu vàng được búi cao, cố định bằng băng tóc màu trắng đính đá. Trang phục đẹp càng tôn lên vẻ đẹp động lòng người, rất có phong thái quý tộc.

Tôi tiến lên hai bước, hôn lên tay nàng:

"Xin chào phu nhân Martin, chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Không ngờ người bạn tốt nhất của tôi lại cưới được nàng, thật là nhân duyên trời định."

Daisy Martin mỉm cười gật đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!