Tôi rất tức giận với việc Edward mỗi lần rảnh rỗi đều mở miệng châm chọc.
Khi gặp tôi, hắn luôn có những ám chỉ ái muội. Thỉnh thoảng kề sát tai thì thầm, đôi khi còn động tay động chân, khiêu khích cơ thể tôi, tôi thường xuyên vì một câu nói hay hành động của hắn mà phiền não mất ngủ.
Xa cách nhiều năm, gặp lại lại khiến tôi rối rắm.
Suốt quãng thời gian khổ sở tìm kiếm, mỗi ngày đều trải qua trong lo âu, không có tâm tư nào suy nghĩ hành động của mình có gì không đúng. Sau khi gặp lại, mọi việc đã nằm ngoài kiểm soát của tôi.
Trước đây tôi lo sợ tiền đồ của cả hai sẽ bị mối nhân duyên này đạp đổ, hiện nay hắn đã không còn là con trai bá tước, nhưng tôi lại là mục sư. Trước mặt Chúa, tôi cảm thấy linh hồn mình đang bị trừng phạt.
Thân xác đứng trên gian cung thánh thánh khiết, linh hồn lại dơ bẩn đầy tội nghiệt, Đức Chúa Trời vĩnh viễn không thứ tội cho tôi.
Tôi bị tòa án lương tâm phán xét, thống khổ vô cùng, không thể nói ra, chỉ có thể trốn tránh.
Tôi không đến bến cảng tìm hắn, cũng trốn tránh mỗi khi hắn đến giáo đường. Hắn thấy tôi như vậy, cũng không miễn cưỡng, giúp lòng tôi có chút thả lỏng.
Mục sư Cole sức khỏe tốt lên nhiều, đã có thể ra ngoài truyền giáo, cho nên khi ông ấy ra ngoài truyền giáo, tôi sẽ ở lại giáo khu, phụ trách coi sóc giáo dân.
Có một việc tôi không thích làm, đó là ngồi nghe giáo dân xưng tội. Tôi rất kính nể mục sư Cole có thể kiên nhẫn như vậy, ông ấy mỗi lần giải tội xong đều rất vui tươi hớn hở, dường như không bị chút áp lực.
Có đôi khi tôi thật sự muốn hỏi ông ấy, tai nghe mấy thứ yêu đương vụng trộm, lừa gạt, làm việc ác, ông ấy làm thế nào có thể trấn định?
Khó xử nhất là, có nhiều tiểu thư thừa dịp xưng tội đến thổ lộ với tôi. Không thể tưởng tượng nổi tôi phải rối rắm thế nào mới đáp lời lại được với họ, nếu tôi có chút ý cự tuyệt, các tiểu thư sẽ trốn trong góc nhỏ mà khóc, tôi cũng thật bất đắc dĩ.
Hôm nay lại có không ít người đến xưng tội.
Tôi mặc áo tu sĩ, ngồi trong phòng giải tội vừa tối vừa tối vừa hẹp, nghe những âm thanh xa lạ bên kia tấm vách ngăn.
Cám ơn ngài mục sư.
Một người đàn ông xa lạ cảm ơn tôi, rồi vội vàng rời đi.
Anh ta vừa rồi ở trong phòng khóc lóc, không ngừng bảo rằng mình có tội, nhưng mãi không chịu nói mình mắc tội gì. Sau khi anh ta rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, dù sao đứng trước một người cứ luôn miệng bảo mình có tội thực quá áp lực.
Tôi còn chưa kịp định thần, lại có thêm người bước vào.
Chào ngài. Âm thanh quen thuộc truyền đến.
"Edward? Cậu đến đây làm gì?" Tôi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Tấm ngăn gỗ chạm khắc hoa văn ngăn lại ánh mắt của tôi, tôi chỉ thấy hình bóng của hắn.
"Tôi đến xưng tội, thưa mục sư." Hắn trịnh trọng trả lời.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy có chút không ổn, Edward chưa bao giờ xưng tội.
"Tôi yêu một người, thưa mục sư." Ngay khi tôi định ngăn cản, hắn đã mở miệng.
"Tôi thề, tôi yêu người ấy hơn bất cứ ai trên đời."
"Nguyện xin Chúa thi ân giáng phúc, khiến người tôi yêu biết được tâm ý của tôi."
Tôi dựa vào ghế, mãi không nói nên lời.
Mà hắn lại cố ý hỏi:
"Ngài mục sư, ngài có thể giúp tôi chuyển lời đến chúa Jesus không?"
"Đây là phòng giải tội…mọi người tới đây để xưng tội…" Tôi vô lực nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!