Thuyền đi suốt ba tháng trên biển, chúng tôi mỗi ngày nhìn biển rộng mù khơi, thấy mặt trời mọc rồi lại lặn. Tuy rằng vài lần gặp mưa to sóng lớn, nhưng đội tàu vẫn bình an vòng qua Châu Phi đến cảng Calcutta ở Ấn Độ.
Ấn Độ là một nước nhiệt đới, vừa nóng bức vừa ẩm ướt, tôi lại mặc giáo phục màu đen, chỉ thoáng chốc mồ hôi ướt đẫm. Trước khi rời thuyền, thủy thủ chào tạm biệt tôi, xin tôi chúc phúc cho họ, tôi đoán họ rất thích đi chung thuyền với một mục sư.
Ngài Alvin cười nhạo tôi
"Bọn họ đương nhiên thích cậu, cậu là người xinh đẹp nhất trên thuyền, họ thiếu điều mê mẩn cậu nữa thôi."
"Ngài đùa không vui chút nào."
Tôi không đồng ý lắc đầu nói.
"Quả nhiên là tu sĩ, cách sống và tư duy rất khô khan, thuyền viên trên tàu ra biển đã được một năm rưỡi, trên thuyền không có phụ nữ, thỉnh thoảng cũng phải giúp nhau giải quyết." Hắn cười nói.
Tôi không phủ nhận.
Rất nhanh, chúng tôi xuống thuyền, vừa rời thuyền tôi đã bị Ấn Độ kỳ lạ mê hoặc.
Trên cảng vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là người Ấn Độ có làn da màu nâu, khác với người da đen, người Ấn Độ ngũ quan xinh đẹp, vì họ hầu hết là hậu duệ của chủng người Aryan, nên nhìn qua trong giống người Châu Âu có làn da đen.
Trên cảng có rất nhiều voi và lạc đà, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những loài vật này, không khỏi ngạc nhiên về những loài kỳ diệu trên thế giới.
Alvin sai người hầu của anh ta giúp tôi khuân vác hành lý, còn chỉ cho tôi một nhà hàng Anh quốc gần bến cảng, sau khi bán hết hàng hóa của mình, quả thực tôi kiếm được 300 bảng Anh.
Tôi lại được Alvin dẫn đến Tổng đốc phủ Anh quốc, một vị quan quân nhiệt tình tiếp đón tôi.
"Chúng tôi luôn mong ngóng một vị mục sư mới, ngài có thể ở giáo đường gần quân khu, ở đó có vài người cho ngài dùng. Mục sư Cole là chưởng quản giáo khu, nhưng ông ấy gần đây không được khỏe, cần có người hỗ trợ."
Tôi hỏi thăm ông ta tin tức của Edward, ông ấy nói:
"Ở chỗ chúng tôi không có ai tên Edward Freamunde, có lẽ ngài ấy không ở thành phố này."
Tôi đến giáo đường gặp mục sư Cole, tóc ông bạc trắng, khuôn mặt hiền lành, thường hay cười tủm tỉm. Ông ấy là một tín đồ nhiệt thành, không màng tiền tài địa vị, một lòng truyền giáo nên ra biển đến Ấn Độ. Hơn nữa ông còn là một quý tộc uyên bác, tự mình nghiên cứu y học, chữa bệnh cho người nghèo.
Tôi đến đã giúp ông ấy không ít, gần đây hai chân ông phù nề, không tiện đi lại, chỉ sợ Lễ Chủ Nhật cũng làm không nổi.
Ông ấy giới thiệu cho tôi về hoàn cảnh nơi này, cũng kể sơ cho tôi về lịch sử văn hóa Ấn Độ:
"Trước khi chúng ta đến nơi này không có khái niệm quốc gia, bọn học thuộc vô số tiểu quốc khác nhau, ngôn ngữ cũng có cả ngàn loại."
"Nhưng họ rất dễ quản, phân thành bốn giai cấp.
Tầng lớp nắm quyền gọi là Bà La Môn, chưởng quản hiến tế và lễ mừng của Ấn Độ giáo; thứ hai là sát đế lợi, là địa chủ giàu có; sau đó là phệ xá, là dân chúng làm nghề nông, thủ công, buôn bán bình dân; thấp nhất là thủ đà la, chính là ăn mày.
Bà La Môn nhát gan yếu đuối, đối với quân đội chúng ta chỉ ham cầu lợi, vì thế chủ động giúp Tổng đốc phủ quản lý nhân dân.
"Tôi có chút kinh ngạc với văn hóa truyền thống nơi đây, hỏi ông ta:"Bọn họ không phản kháng chút nào sao?
"Mục sư Cole lắc đầu nói:"Nhà cầm quyền Bà La Môn chỉ để ý lợi ích bản thân, bọn họ còn chẳng biết cái gì gọi là quốc gia. Hơn nữa họ rất man rợ, muốn giết ai ở tầng thấp hơn đều được, không cần phải chịu trách nhiệm.
Có nhiều người ở tầng lớp cao nhiều tiền còn nuôi dưỡng Thần nữ, đem mấy trăm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nuôi trong nhà, ngày ngày cùng nhau dâm loạn, còn công việc điền trang có vô số nô lệ lao động quần quật.
Vì thế cho dù bọn họ có giống quý tộc, nhưng cũng chỉ là một đám man rợ chưa được khai hóa.
"Mục sư Cole có lẽ đang nghĩ đến chuyện gì đó đau lòng, ông thương xót dân chúng Ấn Độ nghèo khổ, thậm chí còn bất mãn với quân đội nước Anh xâm lược, nô dịch người dân. Ông còn mở một cô nhi viện, chuyên thu dưỡng những đứa trẻ Ấn Độ bị bỏ rơi."Ấn Độ có quốc đạo của họ, dân địa phương rất bài xích đối với thầy tu ngoại giáo, nên muốn truyền giáo phải tôn trọng nghi lễ tập tục của họ.
"Mục sư Cole khi đưa tôi đi truyền giáo nói."Phải biểu hiện thế nào mới là tôn trọng?Tôi hỏi.Ví dụ như thân thiện với Thần ngưu của họ, trên đường gặp bò, phải vuốt ve chúng, tỏ ra yêu thích.
"Mục sư Cole đưa ra một đề nghị rất kỳ quái, khiến tôi hoài nghi không biết nó có thực sự hiệu quả. Có lẽ thấy tôi không tin tưởng lắm, mục sư Cole cười ha hả nói:"Cứ tin tôi đi, mỗi khi tôi làm như vậy, dân chúng địa phương đều cảm thấy tôi gần gũi với họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!