Chương 18: (Vô Đề)

"Trông cậu ta thật đẹp trai, ta chưa từng thấy một thằng nhóc nào anh tuấn như vậy." Một phu nhân mập mạp nhỏ giọng lầm bầm:

"Nghe nói vừa mới trở thành mục sư, lương mỗi năm 120 bảng Anh, trong nhà chỉ có một em gái."

Một phu nhân cao gầy bên cạnh nhẹ phất quạt nói:

"120 bảng Anh có hơi ít, nghe nói không được kế thừa đất đai, cũng không có di sản."

"Cậu ta là họ Konstatin sao? Không nhẽ là Konstatin kia?"

"Đúng vậy, chính là Konstatin đó." Một phụ nữ gầy nhom hất đầu nói, trong mắt tỏ vẻ khinh thường, bà ta là phu nhân nam tước Hale.

"Chà chà, nhìn hai anh em họ có vẻ đứng đắn, sao lại có một người chị không biết xấu hổ như thế? Theo đuổi đàn ông, mấy tiểu thư bình thường đã sớm xấu hổ và giận dữ chết đi được, mà còn vọng tưởng làm vợ người ta, thật là đũa mốc chòi mâm son." Phu nhân mập mạp nịnh nọt nói.

Phu nhân nam tước lấy quạt che miệng, hạ giọng nói:

"Không phải sao? Hơn nữa lại còn là con riêng, được sinh ra khi mẹ cô ta vẫn còn là tình nhân."

Chúa ơi!

Phu nhân mập mạp kinh ngạc hô.

"Mẹ của hai anh em mục sư là con gái nam tước, mang dòng máu quý tộc, không thể đánh đồng với một đứa con riêng dơ bẩn."

Phu nhân nam tước ngạo mạn nói:

"Gia đình tôi không để ý đồ cưới nhiều hay ít, không có trở ngại gì là được, nhưng thân phận phải rõ ràng, mấy cô nàng hạ lưu sao có thể xứng làm nam tước phu nhân."

Vũ hội diễn ra thuận lợi, mãi đến 2 giờ đêm mới có người bắt đầu rời đi.

Đêm đó, nam tước nói với tôi rất nhiều về Ấn Độ, cuối cùng ông ta có chút do dự giải thích với tôi:

"Ta đáng lẽ nên sớm mời cậu đến đây làm khách, nhưng ta với cha cậu gần đây có chút hiểu lầm." Nam tước xấu hổ nói:

"Người chị sinh ngoài giá thú kia của cậu có hơi…quá…"

Vô liêm sỉ.

Tôi nói tiếp lời của nam tước.

Trong xã hội thượng lưu có quy định ngầm, phụ nữ phải rụt rè, thu mình, chỉ có thể đợi đàn ông đến theo đuổi. Cho dù có một vị thể hiện hảo cảm với mình, cũng chỉ được dùng ánh mắt hoặc phiến quạt để đáp trả, trăm ngàn lần không được biểu hiện quá rõ ràng, bằng không sẽ mang tiếng phóng đãng, sau này đừng mơ được gả vào nhà tốt, chẳng có quý tộc nào muốn cưới một phụ nữ mang danh hư hỏng vào nhà.

Tôi lúc này bị hành động của Elizabeth làm cho vô cùng xấu hổ, tốt xấu gì cũng cùng mang dòng họ Konstatin, người không biết chuyện sẽ nghĩ chúng tôi là cùng một loại, điều làm tôi lo lắng nhất là thanh danh của Anna cũng bị xấu theo.

Nam tước khoát tay nói: "Nếu cô ta là một tiểu thư đứng đắn đàng hoàng, dựa vào quan hệ của ta và cha cậu, đồng thời địa vị hai nhà đều tương xứng, chuyện kết hôn này cũng không phải là không thể.

Chỉ tiếc tiểu thư Elizabeth không biết quy tắc, mù quáng theo đuổi con ta, vậy mà cha cậu lại làm một chuyện ta không hiểu nổi, viết cho ta một phong thư kịch liệt ủng hộ chuyện này.Cha tôi thật quá nuông chiều chị ấy, tôi thay mặt cha xin lỗi ngài.

"Tôi đỏ mặt xấu hổ nói."Không phải lỗi ở cậu, cháu trai yêu quý của ta. Mấy năm nay Dean càng ngày càng quá đáng, thân phận chúng ta không phải thấp, ở ngoài nuôi tình nhân còn chưa nói, làm sao lại có thể cưới cả tình nhân vào nhà?

Ông ấy còn nói sẽ cho chị cậu 3000 bảng Anh đồ cưới, chỉ cần con ta đáp ứng cưới con bé, thật là quá mơ hão, một đứa con riêng làm sao xứng đáng với thân phận phu nhân nam tước? Ông ấy có đưa nhiều đồ cưới tới đâu cũng không đáng để ta vứt bỏ thể diện.Nam tước nói.Tôi đã cắt đứt quan hệ với cha mình, dắt em gái ra ngoài sống, đối với chuyện này, tôi vô cùng xấu hổ, xin ngài thứ lỗi.Tôi xấu hổ nói.Cậu yên tâm, ta sẽ không đem sai lầm của cha cậu gán lên người cậu, chỉ mong ấy sớm tỉnh ngộ." Nam tước vỗ vai tôi nói.

Sau khi vũ hội kết thúc, tôi đưa Anna đã buồn ngủ lên xe. John và Daisy bên nhau một đêm đã nảy sinh tình cảm, giữa hai người ngày càng thân mật, tôi chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Anna đã bắt đầu luyện đàn.

Trên cây tử đinh hương ngoài cửa sổ, ngàn vạn bông hoa đua nở, mùi hương theo gió len vào cửa sổ, lướt qua tấm màn trắng, màn được gió thổi, nhún nhảy như đứa trẻ hoạt bát bên cạnh dương cầm.

Anna đang đàn một điệu Waltz, con bé không có thiên phú nghệ thuật, Daisy đã cố gắng hết sức, nhưng Anna chỉ tiếp thu được rất ít, tôi phải công nhận cả hai anh em đối với nghệ thuật đều bất lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!