Chương 1: (Vô Đề)

Quận Kent mùa đông rất lạnh, đầu thu, lá cây đã rơi rụng gần hết, khi gió đông mang theo tuyết rét lạnh thổi qua, khắp nơi phủ lên mình một cảnh sắc tối tăm u ám.

Tôi không thích mùa đông, nơi đâu cũng tàn tạ, thời tiết rét lạnh khiến tay chân tê buốt, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đi thật chậm, không hề muốn về căn nhà khiến bản thân sợ hãi ấy.

Con đường nhỏ gập ghềnh, hai bên cỏ mọc cao, một người chăn cừu đang lùa đàn cừu qua đường, chúng đang nhàn nhã gặm cỏ, da lông đều đã biến thành màu đen, một con chó chăn cừu chạy tới chạy lui quanh đó.

Người chăn cừu nhìn thấy tôi, ngả mũ chào: "Cậu Konstatin."

"Chào ông." Tôi gật đầu với ông ấy.

Người dân Quinto ai cũng biết Konstatin, vì gia tộc ấy sở hữu một nửa tiểu trấn này, điền trang Quinto là một phần trong sản nghiệp của họ, ngài Konstatin được mọi người hết mực tôn kính.

Mà tôi là con trai thứ hai của gia tộc Konstatin.

Một trận gió lạnh thổi qua, toàn thân tôi run rẩy, thở ra toàn khói trắng, chóp mũi đỏ ửng, có chút khó thở, cảm giác rất khó chịu, khiến những ký ức đầy thống khổ lại ùa về…

Một người đàn ông nằm trên giường lớn xa hoa, thở hổn hển một cách khó nhọc. Hắn rất đẹp, đáng tiếc cả người đều là mụn đỏ, trên mặt còn có một đường sẹo dài, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Mục sư đứng bên giường, thương hại nhìn hắn: "Ngài Konstatin đáng thương.

"Hắn thở nặng nhọc, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn cha cố, không nói nên lời. Mục sư nói:"Phu nhân ngài muốn tôi cho ngài lĩnh Thánh Thể, mặc dù tôi tin ngài sẽ khá hơn. Nhân tiện có tôi ở đây, ngài có thể xưng tội, tôi tin sẽ có ích cho bệnh tình của ngài.

Phu nhân thực sự là người vợ tốt, cầu Chúa ban ơn lành xuống trên các vị."

Im lặng một lúc lâu, người đàn ông thở hồng hộc, hắn cố gắng nói gì đó, nhưng chỉ khiến đầu toát đầy mồ hôi lạnh.

"Mau cho ngài ấy lãnh Thánh Thể, xin đừng giày vò ngài ấy nữa, Adam đáng thương của tôi.

"Một phu nhân xinh đẹp dùng tay lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ khẩn cầu. Mục sư vội vàng xin lỗi:"A, xin lỗi, phu nhân."

Rồi quay về phía giường: "Vì Chúa giàu lòng thương xót, con của ta, hãy lặp lại theo ta "Nguyện xin Đấng Toàn Năng, nguyện xin Mẹ Maria Đồng Trinh,…"

"Người đàn ông nhìn chằm chằm quý bà đang khóc lóc bên giường, hắn dùng hết sức lực gắng gượng ngồi dậy, lại vô lực ngã sụp xuống. Quý bà xinh đẹp bị hắn dọa, kinh sợ lùi về phía sau, suýt nữa là trượt chân. Tuy nhiên động tác vừa rồi đã lấy đi chút sinh lực cuối cùng, sau một trận co giật, hắn tắt thở. Mục sư đặt Thánh Giá lên ngực người đàn ông, cầu nguyện, rồi xoay người nói với vị phu nhân:"Xin hãy nén bi thương."

"A…A…Adam, huhuhu."

Vị phu nhân khóc lóc thảm thương, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi tới nhẹ giọng an ủi nàng, rồi nói với Mục sư: "Cảm ơn ngài đã mạo hiểm tới, anh ấy sẽ ra đi thanh thản, chúng tôi cần mau chóng đốt hết đồ đạc anh ấy dùng khi còn sống, để tránh bệnh lây lan."

Tôi cảm thấy cả người rét run, tận lực xua đi hồi ức trong đầu.

Cái chết lạnh như băng chỉ như vừa mới hôm qua.

Tôi mơ mơ hồ hồ, không biết là mơ hay thực.

Tôi là một con chiên lạc đường, phạm nhiều tội lỗi, Đức Chúa Trời đã tha tội cho tôi.

Cứu vớt kẻ có lòng sám hối, tránh cho khỏi ma quỷ nơi địa ngục.

Vì thế hôm qua mọi thứ trở về nguyên trạng.

Kẻ tội lỗi mang theo ký ức trở về…

Ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn sắp tắt, tôi vội vàng chạy về, trở lại điền trang Quinto trước giờ cơm chiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!