Chương 7: (Vô Đề)

7.

Lý Huyền Ca lấy ra một hộp bánh tinh xảo, hai tay dùng khăn gấm nâng đỡ, cẩn thận dâng đến trước mặt ta:

"Dù nàng không phải người của hoàng thượng, đợi phụ thân ta hồi kinh, ta cũng sẽ cùng nàng ấy hòa ly."

Ta nhẹ nhàng nhận lấy hộp bánh từ tay hắn:

"Phụ thân ngài đóng quân ở Bắc Cương, còn ngài cùng mẫu thân, tổ mẫu thì luôn ở lại kinh thành. Nay muội ấy đã gả cho ngài, Hoàng thượng tất có dụng ý răn đe, ngài nên bớt qua lại thư từ với Bắc Cương thì hơn."

Lý Huyền Ca nhìn ta ăn bánh, khóe môi khẽ cong, mỉm cười vui vẻ, rồi ngoan ngoãn gật đầu:

"Nghe nói nàng và tỷ tỷ có thể đoán mệnh cho phu quân?"

"Ừm."

Hắn bất ngờ chìa tay ra trước mặt ta:

"Vậy nàng có thể đoán cho ta không?"

Ta vẫn còn đang nhai bánh, giọng mơ hồ không rõ:

"Ta không xem tay. Nhưng nhìn gương mặt ngài, hẳn là quý khí đầy mình."

Hắn gật gù đồng tình:

"Phụ thân ta cũng tin mấy chuyện này, từng đưa ta đến gặp cao nhân, bảo ta mang long phượng chi tư. Nàng nói xem, linh không?"

Ta thu lại nụ cười trong mắt, lấy khăn chấm sạch khóe môi, ngẩng đầu nhìn hắn:

"Khó nói. Dù là thuật số cao minh cỡ nào, cũng không phải lúc nào cũng linh nghiệm."

"Vậy nàng nói thử xem?"

Hắn gấp chiếc khăn tay, nhét vào lòng.

"Thứ nhất, phải xem mệnh cách. Người mệnh cách cứng cỏi, ngũ hành vượng, biết tiến biết lùi, càng dễ bị đoán trúng. Ngược lại, người mệnh cách yếu, ngũ hành lệch, lênh đênh bất định, lại khó đoán hơn."

"Vậy thứ hai là gì?"

"Thứ hai, phải xem khoảng cách. Giống như ta cũng không thể đoán mệnh cho bản thân. Càng thân cận, càng khó đoán."

Ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lý Huyền Ca, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, bước một, lại bước một, dần dần sát lại gần.

"Phụ thân ta từng nói, nếu thuật số càng gần người mình đoán mệnh, lại thường xuyên sử dụng thuật số, thậm chí có thể thay đổi cả số mệnh của người đó."

Hắn không ngờ ta lại đến gần như vậy, hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn ta, mím môi:

"Là… như thế này sao?"

Ta chống nắm tay lên môi, cúi đầu bật cười khẽ:

"Tất nhiên là không phải. Phải là cha mẹ, phu thê, con cái thì mới gọi là thân cận thật sự. Giống như mẫu thân ta vậy, vốn có mệnh trường thọ trăm tuổi, nhưng vì phụ thân ta mà chưa đến tuổi ba mươi đã qua đời."

Ta trở về chỗ ngồi, vén rèm xe, nhìn ra phố xá bên ngoài:

"Đường này không đúng."

Hắn nắm tay, ho khẽ một tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!